Công Tước

Lúc Cung Ngũ dẫn Bộ Tiểu Bát ra cửa, Nhạc Mỹ Giảo đi theo cô giúp việc dặn dò một lúc lâu.

Bộ Tiểu Bát được đặt ngồi lên ghế trẻ em, Cung1Ngũ ngồi bên cạnh nó, hai chị em nói chuyện với nhau.

“Hôm nay Tiểu Bát ra ngoài chơi, nói trước là phải ngoan, không được gây chuyện đâu đấy” Cung Ngũ nhắc8nhở.

Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Tiểu Bát ngoan...”

Cung Ngũ lấy một túi đồ ăn vặt ra khỏi ba lô, mắt Bộ Tiểu Bát lập tức dán chặt vào đống đồ ăn.

Xe đi2đến trước siêu thị nhà họ La thì dừng lại. Cung Ngũ xuống xe, bế Bộ Tiểu Bát xuống, vừa đi vào trong vừa dặn dò: “Tiểu Bát đã nói là không4được gây chuyện rồi nhé, biết chưa hả?”

La Tiểu Cảnh và An Hổ Phách đứng ở trước cửa siêu thị, đang nhìn hai bên, đột nhiên thấy Cung Ngũ bế một đứa bé đi đến.

Hai người đều trợn mắt lên: “Tiểu Ngũ, đứa bé này... chẳng lẽ là con trai cậu à?”

Cung Ngũ trừng mắt: “Đây là Tiểu Bát em trai tớ! Bộ Tiểu Bát! Tiểu Bát, đây là anh ngốc, đây là chị ngốc”


An Hổ Phách mím môi, khuôn mặt tròn xoe đầy vẻ ấm ức, cố nhìn về phía La Tiểu Cảnh. La Tiểu Cảnh vội vàng giơ tay ra xoa xoa đầu cô, “Hổ Phách đừng buồn. Hai chúng ta một người là anh ngốc, một người là chị ngốc, chứng tỏ hai chúng ta là một đôi trời sinh”

Cung Ngũ cảm thấy bị ăn thức ăn cho chó, cô lườm bọn họ: “Hai người có thấy thú vị không hả? Bắt nạt tớ có một mình đúng không? Tớ có Tiểu Bát đó, Tiểu Bát, thơm chị một cái nào?

Bộ Tiểu Bát nâng mặt Cung Ngũ lên, thơm một cái thật mạnh lên má cố.

La Tiểu Cảnh liếc có một cái, nghiêng đầu hôn lên má An Hổ Phách An Hổ Phách xấu hổ mặt đỏ lựng, nhưng lại mím môi cúi đầu cười, nhìn đã biết là rất vui rồi.

Cung Ngũ: “...”

La Tiểu Cảnh vỗ tay, “Tiểu Bát, anh bế em được không? Chị Tiểu Ngũ mệt rồi!”

Bộ Tiểu Bát ôm chặt lấy cổ Cung Ngũ: “Muốn chị bế...”

Cung Ngũ đắc ý: “Tiểu Bát nhà tớ là đứa bé rất có nguyên tắc!”

Đương nhiên, đứa bé có nguyên tắc sau khi gặp Yến Đại Bảo lập tức nhào vào lòng Yến Đại Bảo, “Chị Đại Bảo!” Yến Đại Bảo đắc ý: “Nhớ chị rồi phải không?”

Đợi Yến Đại Bảo bế Bộ Tiểu Bát qua bên cạnh chơi, Cung Ngũ mới có cơ hội nghiêm túc quan sát La Tiểu Cảnh và An Hổ Phách.

Cô chỉ La Tiểu Cảnh nói: “Tiểu Cảnh, tớ thấy hình như cậu đẹp trai hơn trước!”

La Tiểu Cảnh ngẩn ra, sau đó cậu ta hơi ngại ngùng gãi đầu, “Thật sao? Vậy phải cảm ơn Hổ Phách rồi, quần áo tới mặc bây giờ đều là do cô ấy mua”

Nói như vậy, rõ ràng là quan hệ của hai người rất tốt. An Hổ Phách đã mua quần áo giúp cho La Tiểu Cảnh rồi.

An Hổ Phách biết chọn, cũng biết phối đồ, cho dù là quần áo rẻ tiền, cô ấy cũng có thể khiến La Tiểu Cảnh đẹp trai hơn, đến cả kiểu tóc của La Tiểu Cảnh cũng là do An Hổ Phách lật sách tìm tài liệu, chụp ảnh lại để thợ cắt tóc cắt theo.

Bây giờ La Tiểu Cảnh như vậy, ở trường lập tức được chào đón, các em gái nhỏ mới nhập học nhìn thấy cậu ta đều gọi là nam thần.


Thời gian là một thứ rất tốt, nó có thể khiến người ta trưởng thành cũng có thể khiến người ta thay đổi.

La Tiểu Cảnh trưởng thành hơn không ít, nói chuyện làm việc cũng rất có chừng mực. Trước kia lúc còn nhỏ ở cùng với Cung Ngũ, ba người đều không hiểu chuyện, chỉ chơi không biết trời đất là đâu. Bây giờ có bạn gái rồi, ba mẹ cũng cao tuổi rồi, con người sẽ có thêm một phần trách nhiệm. Chuyện làm ăn của gia đình đã đi vào quỹ đạo. Điều quan trọng nhất là La Tiểu Cảnh đã thật thà nói với ba La và mẹ La là mình có bạn gái rồi, còn dẫn An Hổ Phách về nhà gặp phụ huynh nữa. Trước khi An Hổ Phách được cậu ta dẫn về, La Tiểu Cảnh đã nói qua một lượt tình hình gia cảnh của An Hổ Phách. Người nhà cô ấy đều là người làm cán bộ, có điều chức vụ bình thường, trừ ông ngoại An Hổ Phách làm đến vị trí cục trưởng rồi về hưu ra, những người khác đều là nhân viên công chức bình thường. Ba An Hổ Phách là cảnh sát đã hi sinh trong khi làm nhiệm vụ, ba bây giờ của cô ấy là ba dượng. Mẹ cổ tái hôn khi cô mười hai tuổi, một năm sau sinh được một người con trai.

Thật ra cuộc sống của An Hổ Phách rất tốt, ba dượng cũng tốt, nhưng tình cảm không quá thân thiết. An Hồ Phách cũng chưa từng chịu khổ, chỉ là trong tâm lý vẫn thiếu chút tình yêu của ba mà thôi.

Lúc La Tiểu Cảnh nói những điều này với ba mẹ mình, bộ dạng cậu ta rất đau lòng, còn chưa dẫn An Hổ Phách về mà đã làm cho ba mẹ cậu ta thường An Hổ Phách rồi. Sau khi cậu ta dẫn An Hổ Phách về, ba La và mẹ La càng nhiệt tình hơn nữa. Ba La còn nói phải cố gắng kiếm tiền, cho La Tiểu Cảnh sau này kết hôn nữa.

La Tiểu Cảnh đã liên hệ xong với trường bên nước ngoài, cậu ta sẽ đi học hai năm, chủ yếu là để lấy tiếng cho cậu ta, sau này về nhà cũng nở mày nở mặt hơn. Dù sao trường bây giờ cậu ta đang học cũng là trường cao đẳng, thật sự không được coi là cao.

Chuyện hai người qua lại, An Hổ Phách về nhà cũng đã nói với mẹ. Ban đầu mẹ có nghe thấy nhà La Tiểu Cảnh buôn bán, cảm thấy người buôn bán sẽ có thói con buôn, không đồng ý. Nhưng ngày nào An Hổ Phách về nhà nói chuyện cũng đều gián tiếp khen ngợi ba La mẹ La, không giống với những người làm ăn khác.

Mẹ An Hổ Phách bảo chồng mình đi nghe ngóng xem sao, phát hiện tiếng tăm của nhà họ La gia rất tốt. La Tiểu Cảnh là con một trong nhà, nhưng đứa trẻ này lại không giống những đứa trẻ khác thích hào nhoáng mà là một người rất khiêm tốn, mặt mũi cũng không tệ. Nếu nói có cái gì không tốt, thì đó chính là trình độ học vấn thấp, là một sinh viên cao đẳng.

Trải qua khảo sát toàn diện, cuối cùng La Tiểu Cảnh cũng có cơ hội ra mắt ba mẹ vợ tương lai. Ba La và mẹ La lựa chọn kỹ càng trong siêu thị, chọn được một đống các loại đồ bổ để La Tiểu Cảnh mang đến nhà An Hổ Phách.

Sau khi gặp La Tiểu Cảnh, mẹ và ba dượng An Hổ Phách có ấn tượng rất tốt, cảm thấy bộ dạng thằng bé này không tệ, rất chững chạc, nói năng cũng có chừng mực biết tiến thoái, tốt hơn rất nhiều lần so với những gì bọn họ suy đoán, đến cả ông ngoại bà ngoại ông nội bà nội của An Hổ Phách cũng đều cảm thấy hài lòng.

Đúng vậy, lần đầu tiên La Tiểu Cảnh đến nhà An Hổ Phách đã gặp cả nhà An Hổ Phách, bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm vào mình như vậy khiến cậu ta toát hết mồ hôi lạnh.


May mà tất cả đều đã qua rồi, không chỉ có người lớn hai bên hài lòng, mà điều quan trọng nhất là năm sau La Tiểu Cảnh ra nước ngoài du học, An Hổ Phách cũng đi theo. Người lớn hai nhà đều cảm thấy xa cách không tốt, không có lợi cho việc giao lưu tình cảm, muốn đi nước ngoài thì cùng đi.

Ba La nói con dâu tương lai cùng ra nước ngoài, học phí ông ấy sẽ chi trả.

Mẹ An Hổ Phách thấy thái độ nhà họ La như vậy, thật sự không thể bới ra được chút lỗi nào cả, nói thế nào cũng không để đối phương bỏ tiền, còn chưa kết hôn, vẫn phải chú trọng, nếu không con gái dễ bị người ta đàm tiếu, bị người khác xem thường thì không hay.

Người lớn hai nhà đều đáng tin, chuyện gì cũng dễ dàng bàn bạc thống nhất.

Bây giờ đôi tình nhân nhỏ qua lại nhiều năm này ngọt ngào trước mắt Cung Ngũ, như đổ thêm dầu vào trong mật ngọt. La Tiểu Cảnh bày ra thái độ bảo vệ An Hổ Phách, bất cứ lúc nào bạn gái cũng xếp hàng đầu.

Cung Ngũ trợn mắt, nhìn hai người tay trong tay, thở mạnh: “Tiểu Cảnh, Hổ Phách, hai người như vậy là quá đáng lắm rồi!”

La Tiểu Cảnh cười: “Cậu dẫn ngài Công tước nhà cậu qua đây không phải là tốt rồi sao? Trong nháy mắt đã giết chết đám người bọn mình rồi”

Cung Ngũ nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Lam Anh vẫn chưa đến à?”

An Hổ Phách: “Chưa, cậu ấy nhắn tớ nói sẽ đến muộn một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui