Ngày trời trong nắng ấm, tâm tình Cung Ngũ cũng tốt theo, trước khi đi học có giống như một con bướm hạnh phúc nhào vào lòng Công tước đại nhân, hôn anh một cái rồi vui vẻ lên xe đi.
Lái xe đi rất xa rồi, Cung Ngũ vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện vẫn có thể nhìn thấy trong kính chiếu hậu cảnh Công tước đại nhân đang đứng ở cửa đưa mắt nhìn theo cô. Cung Ngũ quay đầu lại muốn nhìn qua cửa kính thì xe vừa1vặn lái đến đoạn rẽ, không nhìn được nữa.
Tiễn Cung Ngũ đi rồi, Công tước đại nhân mới định trở về. Một chiếc xe chạy nhanh như bay dừng ở bên cạnh anh, suýt nữa đụng vào chân anh. Công tước đại nhân đứng im tại chỗ, Lý Tư Không bước từ trên xe xuống, cười lộ ra cả hàm răng trắng, “Này, Bảo, làm gì thế?”
Công tước đại nhân hỏi: “Có chuyện gì?”
Lý Tư Không lắc lắc ngón cái, “Chú Hòa bảo tôi đón cậu qua đó, nói là có8manh mối rồi.”
Công tước đại nhân nhìn anh ta một cái: “Đợi một chút.”
Lý Tư Không trợn mắt lên: “Lên xe đi luôn còn đợi cái gì nữa?”
Công tước đại nhân chậm rãi đi lên tầng, Lý Tư Không trừng mắt: “Ý gì thế hả? Ý gì thế hả? Ông đây không hầu hạ được!”
Lúc đi ra Công tước đại nhân đã thay một bộ quần áo khác, anh ngồi lên xe, “Đi thôi”
Lý Tư Không tức giận muốn thét ra lửa: “Ông đây là tài xế của cậu à? Cậu2ngồi lên đằng trước cho ông đây!”
Kết quả, ghế phụ đã có vệ sĩ ngồi sẵn.
Lý Tư Không tức giận thở phì phì lái xe, “Về rồi ông đây sẽ tố cáo với dì Triển cậu suốt ngày bắt nạt ông đây!”
Người phía sau căn bản không thèm phản ứng với anh ta. Lý Tư Không lải nhải không ngừng cả đường đi, Công tước đại nhân không trả lời, cuối cùng anh ta cảm thấy vô vị nên ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Xe dừng lại ở gara của4lâu đài, Công tước đại nhân xuống xe.
Sóng biển ngoài xa đập vào đá ngầm phát ra âm thanh rì rào, mùi biển cả xộc vào cánh mũi.
Rất lâu trước kia anh không hiểu tại sao năm nào mẹ anh cũng phải ra khơi, bà đứng ở đầu thuyền, nước biển làm ướt giày, quần áo và tóc bà nhưng bà vẫn có thể đứng yên không nhúc nhích, cho dù thuyền có lắc lư thế nào bà cũng đứng sừng sững bất động, giống như bà luôn sống ở trên biển.
Sau đó anh hiểu ra, ba anh an táng trên biển, đến tro cốt cuối cùng cũng không để lại, cách lễ tế duy nhất chính là ra khơi.
Trong trái tim thơ bé của anh khi đó, anh tin chắc là ba đi giúp thiên sứ rồi, bởi vì ba anh là người đàn ông ưu tú nhất trên đời này, thiên sứ còn phải nhờ ông giúp.
Tất cả nghi vấn đều bị anh chôn vùi ở trong lòng cho đến lúc anh hoàn toàn có thể hiểu được lời nói dối của mẹ với anh, đó chẳng qua chỉ là một người mẹ thương con mình nên đã dựng lên hình tượng của ba trong tâm khảm anh, như là một sự cố gắng cuối cùng. Lý Tư Không đứng ở phía trước, đi đến cổng lâu đài mới phát hiện anh không đi theo, anh ta dừng lại nhìn anh, “Bảo?”
Công tước đại nhân từ từ quay đầu lại, cười với anh ta: “Đến đây”
Bên trong phòng thí nghiệm dưới mặt đất của lâu đài, một đám nhân viên nghiệp vụ đeo mặt nạ bảo hộ, mặc áo blouse trắng đang bận rộn. Hòa Húc đang thảo luận với nhóm sinh viên trẻ tuổi. Nhân viên nghiên cứu tụm năm tụm ba lại với nhau, người tham dự thử nghiệm đáng kín xung quanh đủ loại kính hiển vi và dụng cụ thí nghiệm. Khắp nơi là cảnh tượng bận rộn.
Công tước đại nhân bước vào phòng thí nghiệm, Hòa Húc ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, lập tức vẫy tay với người phía sau: “Mọi người làm việc trước đi.”
Ông ta nhấc chân đi qua đây: “Ngài Edward”
Công tước đại nhân gật đầu với ông ta: “Nghe nói có kết quả rồi, tôi đặc biệt qua đây xem xem”
Hòa Húc lập tức đi đến bên tủ tài liệu, lấy một phần tài liệu bên trong ra, “Ngài Edward, xin cho phép tôi tìm một nơi yên tĩnh kín đáo để tôi nói chuyện với ngài”
Công tước đại nhân xoay người nhìn Lý Tư Không, Lý Tư Không lập tức nói: “Đi theo tôi”
Anh ta hiểu rõ địa hình ở lâu đài hơn bất cứ ai, trực tiếp tìm được cửa ngầm, dẫn người đến một phòng ngăn khác, “Ở đây đi, chỗ này không có ai, người bên ngoài cũng không nghe được”
Công tước đại nhân đi vào trước, Hòa Húc đi theo, Lý Tư Không đứng ở cửa, nhìn về phía Công tước đại nhân.
Hòa Húc không hiểu, “Nhóc Màn Thầu không đi vào à?”.
Lý Tư Không xụ mặt, liếc mắt nhìn Công tước đại nhân: “Phải xem cái tên này có cho ông đây vào không đã”
Hòa Húc nhìn về phía Công tước đại nhân, Công tước đại nhân cân nhắc một chút, “Vào đi”
Nói xong, anh lại ngước mắt nhìn Lý Tư Không một cái, Lý Tư Không tức giận: “Ý gì thế hả? Cậu muốn nhìn bao nhiêu cái hả? Nhìn bao nhiêu ông đây cũng sẽ không yêu cầu đầu!”
Căn phòng này hiển nhiên vốn là một phòng họp, bên trong có một cái bàn hình vuông và ghế thoải mái, Công tước đại nhân ngồi xuống một bên bàn, “Chú Hòa ngồi đi”
Lý Tư Không không đợi người khác nói gì đã đặt mông ngồi lên bàn, “Thế nào rồi?”
Hòa Húc lấy túi tài liệu ra, chia đồ bên trong ra thành một bản mẫu cỏ độc và kết quả hóa nghiệm.
Cỏ độc được đặt ở trong túi cách ly, phía trên kết quả hóa nghiệm chằng chịt từ ngữ chuyên ngành người khác nhìn không hiểu được.
Công tước đại nhân im lặng nhìn Hòa Húc, đợi kết luận của ông ta.
Hòa Húc chặc lưỡi, mở miệng: “Ngài Edward có biết Socrates không?”
Công tước đại nhân có chút kinh ngạc: “Sao thế? Chẳng lẽ là Socrates muốn hạ độc hại chết tôi à?”
Lý Tư Không bật cười, Công tước đại nhân nói xong cũng cười, anh mở miệng: “Chú Hòa cứ nói đi, cho dù là kết quả gì tôi cũng đều chịu được”
“Socrates chết do độc. Sau khi uống một cốc nước có thuốc độc, độc tính phát tác từ chân, dần dần lan đến toàn thân, sau khi đến tim thì sẽ chết” Hòa Húc do dự một chút, ngẩng đầu nhìn anh: “Có độc này và có độc hại chết Socrates có họ gần với nhau. Tôi sai người khôi phục loại cỏ này trở về trạng thái tươi mới, cực kỳ đẹp, hạt hoa màu trắng, bên ngoài giống bồ công anh. Người đầu tiên phát hiện ra loại thực vật này có độc đã đặt tên cho nó là ngọn lửa thánh của Venus.”
Công tước đại nhân cầm bản phục hồi đó qua xem, lại tiện tay đặt xuống, im lặng như cũ.
Lý Tư Không nhìn Cổng tước đại nhân một cái, “Chú Hòa, chủ cứ nói thẳng kết quả đi, cơ thể của Bảo có thể chữa được không?”
Hòa Húc gõ nhanh ngón tay lên bàn, nói: “Trong cỏ độc này có chứa một loại độc tố khác thường, tương tự với độc tố trong rất nhiều loại thực vật có độc khác, nhưng không hoàn toàn giống nhau. Ở khu nông trại thường xuyên có súc vật ăn nhầm mà chết. Tôi đã xem lại rất nhiều bệnh án trước kia, phát hiện triệu chứng cực kỳ giống với tổ tiên của gia tộc Edward trước khi lâm chung mà bà Layla đã ghi chép lại, cũng có cả điểm khác biệt nữa”
Công tước đại nhân hỏi: “Triệu chứng gì?”
Hòa Húc trả lời: “Độc tố bên trong cỏ độc sẽ ảnh hưởng đến trung khu thần kinh của con người, từ đó khiến các bắp thịt tê dại, cuối cùng dẫn đến tử vong. Điều quan trọng nhất là loại cỏ độc ngọn lửa thánh của Venus này không giống với những loại khác. Độc tính của nó cần phải tích lũy, không lập tức phát tác. Độc tính của loại cỏ độc này tích lũy đến một mức nhất định mới bắt đầu ảnh hưởng đến cơ thể sinh vật”
Lý Tư Không khẽ cau mày lại, anh ta nhìn về phía Công tước đại nhân, không nói gì.
Công tước đại nhân lại hỏi: “Phát tác, là bắt đầu từ chân à?”
Hòa Húc lật ghi chép và các loại bệnh án cũ ở phía sau, rồi gật đầu nói: “Đúng thế, bắt đầu từ chân. Thời gian phát tác căn cứ vào tình trạng sức khỏe của mỗi cá nhân”
“Có thể chữa được không?” Lý Tư Không hỏi: “Tôi chỉ muốn biết loại thuốc độc này có thể chữa được không thôi!”
Hòa Húc dựa tay vào lưng ghế, “Căn cứ theo mức tương tự của các bệnh án thời đại hiện nay, tổng cộng đã xảy ra năm mươi chín vụ, chết tại chỗ năm mươi ba người, bốn người còn lại thì chết trong quá trình điều trị. Một trong hai người cuối cùng được cứu sống nhưng để lại di chứng nghiêm trọng, người thì còn sống nhưng trí lực lại thoái hóa như trẻ sơ sinh, cả đời cần người chăm sóc. Người cuối cùng thì nửa người không có cảm giác, tương tự với bệnh liệt nửa người mà người ta thường nói”
Công tước đại nhân khẽ động bàn tay đặt trên tay vịn, anh im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Cần bao lâu?”
Hòa Húc trả lời: “Ba đến năm năm.”
Lý Tư Không suýt nữa nhảy lên: “Mẹ kiếp! Ba đến năm năm? Tại sao chứ không nói ba mươi lăm năm luôn đi?” Hòa Húc nhìn anh ta, “Ba đến năm năm chỉ là thời gian thử nghiệm, chúng ta sẽ cho loài động vật có quan hệ gần với loài người nhất thử loại cỏ độc này, sau đó tìm ra thuốc giải trong hàng ngàn hàng vạn loại thuốc để làm thí nghiệm, cho đến khi tìm thấy loại thuốc ưu tú nhất và không có di chứng. Ba đến năm năm là thời gian phán đoán bước đầu của tôi. Phải biết, bất cứ phát hiện trọng đại nào trong y học đều phải trải qua thí nghiệm lặp đi lặp lại suốt thời gian dài, đừng nói ba đến năm năm, cho dù là ba mươi năm, năm mươi năm cũng rất bình thường
Lý Tư Khổng bứt rứt, “Vậy Bảo phải làm thế nào?”
Công tước đại nhân vẫn im lặng như cũ, qua một lúc lâu, anh lại mở miệng: “Chú Hòa có đồng ý tiếp nhận ủy thác không?” Anh cười, nói: “Dù sao tôi cũng muốn sống. Tôi sống, ít nhất có thể cho mẹ tôi và người nhà một chút an ủi, nếu như tôi chết, mẹ tôi nhất định sẽ rất đau lòng”
Lý Tư Không mím môi nhìn anh, qua một lúc lâu anh ta mới nhảy từ trên bàn xuống, gắt gỏng nói: “Bảo, cậu có thể đừng có suốt ngày nói mấy lời xúi quẩy đó được không? Chú Hòa đã nói có thể dăm ba năm là được rồi, cậu đừng có nghĩ tiêu cực nữa!”
Hòa Húc nhìn hai người trẻ, đột nhiên lại mở miệng: “Ba đến năm năm là suy nghĩ của tôi, có lẽ bà Layla cũng có cách suy nghĩ khác. Tôi sẽ bàn bạc với bà ấy, cố gắng hết sức triển khai thí nghiệm có mục đích, có phương hướng. Có điều tôi hi vọng ngài Edward có thể hiểu được, cho dù có ở trước mặt cô Triển thì tôi cũng vẫn sẽ nói như vậy. Chuyện không nắm chắc, bất cứ lúc nào bất cứ ai cũng đều không dám bảo đảm, dù sao ở trong bệnh viện, cho dù là phẫu thuật lớn hay nhỏ cũng đều cần người nhà ký giấy chấp nhận mạo hiểm”
Công tước đại nhân: “Tôi hiểu. Nếu như cần bất cứ thứ gì thì chú Hòa cứ nói”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...