Công tước đại nhân đột nhiên không đầu không đuôi hỏi câu đó, Cung Ngũ chạy vào một cái xông đến trước mặt anh, mím môi, trừng to mắt nhìn anh, “Anh Tiểu Bảo, mau nói phỉ phui cái mồm đi. Lời không
may mắn sao có thể nói tùy tiện như vậy? Tuy con người ai cũng phải chết, nhưng đợi đến lúc đó rồi hãy nói. Hiện giờ nói là miệng quạ! Anh Tiểu Bảo, miệng quạ!”
Công tước đại nhân nhìn gương mặt tức giận của cô, đột nhiên không kìm được mà bật1cười thành tiếng, “Vậy thì phải làm sao?”
“Mau nói phỉ phui cái mồm đi!” Cung Ngũ thúc giục: “Anh mau nói đi, mau nói đi!” Công tước đại nhân đành nói: “Phỉ phui cái mồm”
Cung Ngũ hài lòng, vội vàng chạy về chỗ ngồi, miệng còn nói một câu: “Em còn mười lăm phút nữa là xong rồi!”
Giáo viên bên cạnh nhắc nhở: “Vừa lỡ mất năm phút rồi, giờ là còn hai mươi phút nữa.”
Cung Ngũ: “.”
Cô vội vàng cúi đầu, nghiêm túc tiếp tục đàn.
Công tước đại nhân không trở về phòng ở8lầu hai mà đứng ở chỗ cầu thang, yên lặng ngắm cô ngồi đàn.
Hai mươi phút sau, Cung Ngũ nhìn thấy Công tước đại nhân đứng ở đó, cô chậm chạp chạy qua, “Anh Tiểu Bảo sao anh không đi lên đi?”
Công tước đại nhân trả lời: “Anh vẫn đang đợi Tiểu Ngũ lên cùng
Cung Ngũ kéo tay anh, nhảy nhót chạy lên lầu, “Được rồi, vậy chúng ta cùng đi lên nào!”
Trong phòng ấm áp, phong cách tươi mới, màn cửa sổ màu xanh lam, bên trên còn có hình cánh hoa xinh xắn,2trên bệ cửa sổ còn bày một bó hoa dại, bên ngoài cửa sổ có tiếng kêu của côn trùng chim chóc, tất cả đều rất yên bình và tươi đẹp.
Không biết vì sao, Cung Ngũ cảm thấy tối nay Công tước đại nhân có chút kỳ lạ. “Anh Tiểu Bảo, hôm nay anh không bận sao?”
Công tước đại nhân lắc đầu: “Phủ Công tước đang tu sửa, những chuyện khác đều bình thường, không có gì bận rộn cả.”
Cung Ngũ: “.”
Cô liếc anh, dịu dàng nhắc nhở: “Nhưng em phải viết luận văn mà”
“Anh4có thể cùng em tìm tài liệu” Công tước đại nhân cầm lấy quyển sách, mỉm cười với cô, nói: “Đề tài luận văn của Tiểu Ngũ là gì?”
Cung Ngũ: “.”
Cô nghển cổ ra trước mặt Công tước đại nhân, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, anh nói thật đi, anh có chuyện gì đó giấu em phải không? Hay là anh làm chuyện gì có lỗi với em nên cảm thấy chột dạ rồi?”
Công tước đại nhân nghẹn họng, “Sao em lại nói như vậy? Nhìn anh giống như người làm chuyện có lỗi với em sao?”
Cung Ngũ gật đầu: “Giống”
Công tước đại nhân: “.”
Cung Ngũ chỉ vào bàn làm việc của Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo đi làm việc đi!”
Công tước đại nhân trầm ngâm, một hồi sau anh nói: “Tiểu Ngũ cảm thấy anh phiền lắm sao?”
“Không có, em chỉ thấy lạ vì anh Tiểu Bảo không bận rộn nữa, thời gian trước anh còn làm việc rất nghiêm túc mà.”
“Anh chỉ muốn ở bên cạnh Tiểu Ngũ thôi” Công tước đại nhấn trả lời: “Nếu Tiểu Ngũ cảm thấy anh phiền, vậy anh đi làm việc đây”
Lời này nói ra đặc biệt đáng thương, Cung Ngũ nhìn thấy dáng vẻ của anh liền mềm lòng, vội vàng đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi lên chân anh, giơ tay ôm lấy cổ anh, nói: “Ai bảo trước đó anh Tiểu Bảo đều lo làm việc, đột nhiên tối nay lại muốn ở bên cạnh em, em sợ anh Tiểu Bảo chưa làm xong việc, bị sắc đẹp của em mê hoặc. Vậy em có khác gì là cô gái xấu hại nước hại dân?”
Công tước đại nhân ôm lấy eo cô, mỉm cười: “Anh vui vẻ, anh hạnh phúc khi ngày nào cũng được ở bên cạnh Tiểu Ngũ. Trừ phi Tiểu Ngũ không đồng ý”
Cung Ngũ nhe rằng: “Em đồng ý mà! Nhưng em còn phải học bài, nếu không một ngày nào đó anh Tiểu Bảo chán ghét em, lúc đó chẳng phải em sẽ rất thảm sao?”
Công tước đại nhân không kìm được mà mỉm cười: “Anh sợ Tiểu Ngũ quá thông minh, một ngày nào đó sẽ chán ghét anh”
Cung Ngũ ngoan ngoãn dựa vào vai anh, lẩm bẩm nói: “Không đâu, em thích anh Tiểu Bảo nhất. Em thích ở bên cạnh anh Tiểu Bảo”
Công tước đại nhân đặt tay lên lưng cô, mắt nhìn về phía trước, đột nhiên nói: “Anh yêu Tiểu Ngũ”
“Em yêu anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân mỉm cười, anh lặp lại câu nói đó: “Anh yêu Tiểu Ngũ”
Cung Ngũ vui vẻ, cũng lặp lại: “Em yêu anh Tiểu Bảo!”
Cánh tay Công tước đại nhân dần dần siết chặt lại, “Anh hi vọng, anh có thể mãi mãi ở bên cạnh Tiểu Ngũ”
Cung Ngũ nhíu mày, cử động cơ thể, cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng cô vẫn trả lời anh: “Chắc chắn rồi! Em nhất định sẽ ở bên cạnh anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân nhắm mắt lại không nói lời nào.
Cung Ngũ nói, “Anh Tiểu Bảo yên tâm đi, em nhất định sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Công tước đại nhân vẫn không nói gì, một lúc sau, anh mở miệng: “Tiểu Ngũ”
“Vâng?”
“Nếu có một ngày, anh muốn rời xa em thì em sẽ làm sao?”
Quai hàm của Cung Ngũ đặt lên hõm cổ anh, thuận miệng hỏi: “Tại sao? Em vừa xinh đẹp, vừa thông minh, lại ngoan ngoãn, hiền lành, tại sao anh lại muốn rời xa em?” Nói xong, cổ hơi ngẩng đầu, nói với Công tước đại nhân: “Em không muốn đâu!”
Công tước đại nhân lập tức bật cười, “Anh chỉ nói ví dụ vậy thôi. Có lẽ còn rất nhiều nguyên nhân khác, ví dụ như yếu tố bên ngoài hoặc giữa chúng ta xảy ra vấn đề gì đó, Tiểu Ngũ sẽ làm thế nào?” Anh bổ sung thêm một câu: “Tiểu Ngũ không cần trả lời ngay, suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời anh”
“Nếu là yếu tố bên ngoài, vậy em sẽ vượt qua khó khăn. Nếu là vấn đề giữa hai chúng ta, mâu thuẫn không thể hòa giải, vậy thì phải rời khỏi nhau. Bản thân đã không giải quyết được mâu thuẫn thì người khác càng không thể giải quyết được”
“Vậy Tiểu Ngũ phải làm sao?”
Cung Ngũ trợn mắt: “Còn có thể làm sao? Học xong thì quay trở về Thanh Thành, mẹ em nhất định sẽ tìm cho em một người trẻ tuổi tài giỏi để kết hôn. Sau này anh Tiểu Bảo cũng sẽ tìm được một cô gái tốt để kết hôn, nhưng tuyệt đối không thể tìm loại như Gloria, bụng dạ xấu xa, em chẳng có thiện cảm với cô ta chút nào. Haiz, anh Tiểu Bảo, anh có thể tìm một người giống như bá tước Catherine, không chỉ môn đăng hộ đối, mà còn có tiền”
Công tước đại nhân muốn bật cười, nhưng không cười nổi, sau đó anh thở dài một hơi, nói: “Catherine trở về nhà cô ta rồi. Anh không thích vị hôn thê của anh bị người khác dòm ngó”
Cung Ngũ trừng mắt: “Anh Tiểu Bảo anh nói vậy là không đúng. Tuy Catherine thích phụ nữ, nhưng em thích anh Tiểu Bảo mà, lẽ nào vì chuyện Catherine thích phụ nữ mà tất cả phụ nữ đều phải tránh xa cô ta? Không cần phải như vậy. Hơn nữa, có thêm một người bạn vẫn tốt hơn có thêm một kẻ thù đúng không?”
Công tước đại nhân nhấn mạnh: “Anh cảm thấy cô ta đang dòm ngó Tiểu Ngũ”
Cung Ngũ ngẩng đầu ưỡn ngực, “Chứng tỏ ai gặp em cũng thấy thích!”
Công tước đại nhân: “.”
Câu chuyện này không tiếp tục nói nữa.
Một lúc sau, anh lại lần nữa xúc động mở miệng nói: “Anh hi vọng có thể ở bên cạnh Tiểu Ngũ mãi mãi.”
Cung Ngũ vỗ về lưng anh, vui vẻ nói: “Anh Tiểu Bảo anh không cần hi vọng, em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Nghĩ tới nghĩ lui, Cung Ngũ cảm thấy rất có khả năng anh Tiểu Bảo đã bị kích động gì đó, nên mới cảm thấy bất an như vậy. Cô vuốt lưng anh an ủi: “Anh Tiểu Bảo anh yên tâm đi, bất luận xảy ra chuyện gì, em cũng nhất định ở bên cạnh anh”
Công tước đại nhân: “Ừ”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...