Vào buổi chiều, Triển Tiểu Liên nhận được tin tức phủ Công tước vì một lí do nào đó mà bị niêm phong. Sau khi trở về nhà bà lấy một tờ giấy cũ màu vàng được bảo quản trong gói mặt nạ, để vào trong túi tài liệu, cho người mang đến chỗ Layla, cùng đi đến Gaddles.
Bà suy nghĩ rồi gọi điện thoại cho Nhạc Mỹ Giảo, nói đột nhiên rất nhớ Tiểu Bát.
Khi đến biệt thự1thì Bộ Tiểu Bát vừa ngủ một giấc thật ngon, tinh thần rất tốt, đang ngồi trên thảm chơi xe hơi nhỏ. Ban đầu nó còn nghĩ là chị Đại Bảo đến, đến khi chạy ra ngoài cửa thì phát hiện không phải là chị Đại Bảo.
Bộ Tiểu Bát chớp đôi mắt đen láy to tròn, rũ đầu nhỏ xuống, quay trở lại thảm ngồi xuống chơi.
Triển Tiểu Liên không kìm được mà mỉm cười: “Tiểu Bát, biểu cảm8gì thế kia? Thất vọng thế à?”
Vì Triển Tiểu Liên nói muốn đến, Nhạc Mỹ Giảo đặc biệt vội vã về nhà, đang ngồi trên thảm chơi cùng Bộ Tiểu Bát, “Chị Triển qua đây ngồi này, tôi cũng vừa về thôi. Chị đến thật là trùng hợp”
Triển Tiểu Liên mỉm cười cởi giày ra ngồi xuống bên cạnh Bộ Tiểu Bát, “Tiểu Bát lớn lên thật là dễ thương.”
Bộ Tiểu Bát ngẩng đầu, giọng nói ngây ngô mở2miệng: “Tiểu Bát, đẹp trai! Chị Đại Bảo, xinh gái!”
Nhạc Mỹ Giảo cảm thấy mất mặt: “Con còn không biết ngại mà nói mình là đẹp trai! Con mập thì có”
Bộ Tiểu Bát bĩu môi không vui: “Đẹp!”
Đó là tư tưởng mà Yến Đại Bảo truyền cho Bộ Tiểu Bát, em bé mập sẽ rất đẹp trai, Bộ Tiểu Bát đã nhớ kỹ điều đó.
Triển Tiểu Liên cười đau cả bụng, “Lúc nhỏ Đại Bảo đã cảm thấy bản4thân mình mập sẽ rất xinh xắn, cảm thấy cô bé mập mạp sẽ rất đẹp. Bây giờ, nó lại dạy Tiểu Bát rằng bé mập sẽ đẹp trai”
Nhạc Mỹ Giảo xoa đầu Bộ Tiểu Bát: “Đừng đẹp trai như vậy, gia đình thế này, đẹp trai quá sẽ không có lợi”
Con trai nhà giàu có bị chiều hư không thành nhị thế tổ thì cũng là công tử bột, bà không hi vọng Tiểu Bát quá đẹp trai. Đáng tiếc là vẻ ngoài của cậu nhóc không phải bà nói là được. Cậu nhóc rất khéo chọn, nhặt hết toàn bộ nét đẹp của ba mẹ, vừa sinh ra đã là một đứa trẻ rất xinh xắn.
Nhạc Mỹ Giảo vô cùng lo âu, cảm thấy sau này nên dạy con trai nghiêm khắc để cậu bé sống trong môi trường nghèo khổ, bằng không nhất định cậu sẽ giống như cậu Cả và cậu Hai của nhà họ Cung, nhìn bề ngoài là người nho nhã lịch sự, nhưng trên thực tế lại là một kẻ vô học.
Nhạc Mỹ Giảo đồng ý qua lại và tiếp xúc với Triển Tiểu Liên thật ra là vì Công tước đại nhân. Bà cảm thấy một người mẹ có thể dạy con trai mình thành như vậy, nhất định là có chỗ hơn người. Sau khi tiếp xúc, bà thật sự cảm thấy suy nghĩ của Triển Tiểu Liên vô cùng khác người, hoàn toàn không giống với những bà mẹ mà bà từng tiếp xúc.
Bộ Tiểu Bát chơi một mình, rất ngoan ngoãn không ồn ào. Nhạc Mỹ Giảo và Triển Tiểu Liên nói chuyện, chủ đề của hai người phụ nữ ngoài nói về mỹ phẩm thì đương nhiên là nói về con cái.
Nhạc Mỹ Giảo không nhịn được mà khen ngợi: “Tôi luôn cảm thấy cậu Phí là đứa trẻ tốt. Bề ngoài đẹp trai, đầu óc thông minh, hiếm có nhất là nhân phẩm tốt, thật sự là một đứa trẻ hoàn hảo không khiếm khuyết. Sau này Tiểu Bát có thể giống cậu ấy một nửa thì tôi đã mãn nguyện rồi”
Triển Tiểu Liên mỉm cười: “Cô đừng khen tôi nữa, thật sự mà nói thì tôi chẳng dạy bảo gì Tiểu Bảo nhiều, mà là Yến Hồi bảo ban nó đấy. Tiểu Bảo hả, thật sự nó chẳng hoàn hảo như cô đã nghĩ đâu. Cô cảm thấy hoàn mỹ là vì chưa hiểu nó, những người từng tiếp xúc với nó vài lần đểu cảm thấy nó hoàn hảo, nhưng trên thực tế thì không phải như vậy.”
“Người làm mẹ thường nói như vậy” Nhạc Mỹ Giảo chỉ cảm thấy bà ấy đang khiêm tốn. Công tước đại nhân trong mắt bà thật sự là hoàn hảo không khuyết điểm. Một người sao có thể đạt đến mức tài mạo song toàn như thế?
Triển Tiểu Liên lắc đầu, thở một hơi thật dài: “Thật sự là vậy. Tiểu Bảo bề ngoài đẹp trai, đầu óc cũng thông minh, đó là sự thật. Nhưng mà, từ nhỏ nó bị tội ném ở Gaddles, lúc nhỏ đã làm chủ của rất nhiều người. Đừng thấy đám người ở Gaddles đều là người hầu, thật ra người hầu cũng có phân biệt tốt xấu. Ở chỗ không ai nhìn thấy thì sẽ ức hiếp vì nó còn nhỏ tuổi, đòi một chút tiền bạc. Đặc biệt là năm tôi vừa đi, nó thật sự rất buồn. Tôi nhìn thấy rất rõ, nó vừa cổ đơn vừa lạnh lẽo, vừa sợ vừa hoảng loạn, nhưng nó không có ai để giãi bày, hoặc có thể là nó không chịu nói với tôi... vì sợ tôi lo lắng, sợ tôi không vui, sợ tôi bỏ Đại Bảo lại mà đi tìm nó...”
Nói đến đây, vành mắt Triển Tiểu Liên hơi đỏ, “Tôi thật sự không phải là người mẹ tốt. Rõ ràng biết nó vừa sợ hãi vừa bất an, cũng biết nó rất cô độc không ai giúp đỡ, nhưng tôi lại cố gắng để mình không đến cạnh nó. Tôi và nó đều biết, đó là cái giá của sự trưởng thành. Nó muốn có thành tích của ngày hôm nay, nó nhất định phải trải qua khổ cực. Người xưa có nói, người trải qua nhiều vất vả, nhất định sẽ xuất chúng hơn người. Ai bảo nó được sinh ra trong vị trí đó chứ? Nếu tôi cho nó những năm tháng trưởng thành không ưu phiền lo lắng, có lẽ lớn lên nó sẽ trở thành một đứa trẻ bình thường chưa từng trải qua bất cứ sự tôi luyện nào. Nhưng nếu tôi thật sự làm vậy, tôi sợ tôi sẽ hại nó. Vì thế, tôi đành phải nhẫn tâm một chút, nhưng khi tôi nhìn thấy nó trưởng thành như hiện tại, vừa thông minh vừa quả cảm, lại rất kiêu ngạo đứng trên cao, tôi cảm thấy rất an ủi, không còn hối hận nữa.”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn biểu cảm của bà, không kìm được mà kéo lấy tay bà, mím môi mỉm cười, “Xin lỗi, tôi thật sự cảm thấy tôi và đa số những người mẹ khác giống nhau, nhưng chỉ nhìn thấy trước mắt, không nhìn thấy sau này. Chị Triển biết không, chị thật sự là một người rất đặc biệt, tôi tin cũng chỉ có chị mới có thể dạy ra được một người con như cậu Phí”
Triển Tiểu Liên mỉm cười, xoa xoa mặt của Bộ Tiểu Bát, “Sau này Tiểu Bát đừng giống như Tiểu Bảo, như vậy sẽ rất vất vả, không đáng đầu. Để nó nên học thì học, nên chơi thì chơi, không cưỡng ép nhưng cũng không để nó tùy tiện”
Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Ừ, nên tôi mới nói chỉ cần Tiểu Bát bằng một nửa của cậu Phí thì cũng được rồi.”
“Đại Bảo rất thích Tiểu Bát, ngày nào ở nhà cũng nhắc tới Tiểu Bát, mấy ngày không đến thì liền thấy nhớ” Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Nếu tôi đến thêm vài lần nữa, cách mấy ngày không nhìn thấy Tiểu Bát, có lẽ cũng sẽ nhớ nó. Thật tốt khi có một cậu nhóc ở bên cạnh”
Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Đúng vậy, thật là vui”
Bộ Tiểu Bát ngẩng đầu, mắt tròn xoe, miệng nói bị bố, “Chị Đại Bảo... xinh đẹp..”
Tuy vẫn còn nhỏ nhưng Tiểu Bát nói chuyện rất rõ ràng.
Trước đó do từng bị bà giúp việc trong nhà lén ức hiếp, bà giúp việc đó bị Bộ Sinh nổi trận lôi đình trực tiếp đuổi đi. Sau đó Bộ Sinh vẫn không an tâm về người giúp việc ở nhà, lúc đi làm, anh ta còn dẫn theo cả Bộ Tiểu Bát đi cùng.
Thói quen này khiến Nhạc Mỹ Giảo không nói nên lời, đã nói đừng tự làm khổ nữa, cứ lắp camera ở nhà là được, sao cứ phải đưa cậu nhóc tới công ty?
Bộ Sinh vẫn đưa con đến công ty, còn mang theo cả bảo mẫu, để trước mắt mình mà quan sát, bảo mẫu có chết cũng không dám ngược đãi Bộ Tiểu Bát. Hôm nay là Nhạc Mỹ Giảo đón Bộ Tiểu Bát về nhà.
Ngoài cửa có động tĩnh, Bộ Tiểu Bát đứng dậy chạy ra cửa: “Chị Đại Bảo!” Vừa nhìn thấy người bước vào là Bộ Sinh, Bộ Tiểu Bát lập tức xoay đầu lại, tiếp tục ngồi xuống chơi xe hơi.
Bộ Sinh: “...”
Nhạc Mỹ Giảo không nói nên lời, Bộ Sinh vô cùng yêu thương Tiểu Bát, nhưng anh ta lại có bản lĩnh khiến người ngoài cảm thấy anh ta ghét Bộ Tiểu Bát, cũng có bản lĩnh khiến Bộ Tiểu Bát chán ghét anh ta, không biết nên nói thế nào mới ổn.
“Cô Triển đến chơi” Bộ Sinh chào hỏi Triển Tiểu Liên, thái độ vô cùng cung kính, “Hai người cứ nói chuyện đi”
Anh ta không can thiệp vào cuộc nói chuyện của phụ nữ, nhìn sang Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát, con đã học thuộc thơ hôm nay chưa?”
Bộ Tiểu Bát: “Cày đồng đang buổi ban trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày, ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muốn phần” Đọc xong cậu bé ngẩng đầu nhìn Bộ Sinh đợi khen ngợi, nhưng Bộ Sinh nghe xong chỉ gật đầu, rồi bỏ đi.
Bộ Tiểu Bát vô cùng tủi thân, bĩu môi suýt chút thì bật khóc, Triển Tiểu Liên vội vàng khen ngợi vài câu, mới khiến cậu vui vẻ trở lại.
Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Trong lòng Tiểu Bát nhất định cảm thấy Bộ Sinh không thích nó.”
Nhạc Mỹ Giảo thở dài: “Con người cậu ta là vậy, muốn nói cũng không nói đàng hoàng. Không có hành động cụ thể với trẻ con, Tiểu Bát có thể thích cậu ta được sao? Nó còn nhỏ như vậy, không biết khi nào mới có thể trưởng thành. Đợi nó trưởng thành, chúng ta đã già thành thế nào rồi”
Triển Tiểu Liên mỉm cười: “Có thể già thành thế nào? Giống như tôi và Đại Bảo, từng tuổi này tôi mới sinh Đại Bảo”
Nhạc Mỹ Giảo mỉm cười: “Được rồi, nhìn thấy chị Triển thế này, tôi cũng cảm thấy bản thân có tự tin rồi. Tôi luôn hi vọng tình cảm của Tiểu Ngũ và Tiểu Bát tốt, như vậy thì dù sau này tôi có già rồi thì chúng nó cũng có thể tự chăm sóc cho nhau”
Triển Tiểu Liên: “Tiểu Ngũ đi học vẫn ổn chứ? Tối hôm qua tôi gọi điện thoại cho Tiểu Bảo, Tiểu Bảo nói rất ổn.”
Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Vẫn ổn, tôi thường gửi cho nó xem ảnh và video của Tiểu Bát, nó cứ gào thét muốn về nhà. Tôi cũng đã cảm nhận được sự thay đổi của nó khi ở Gaddles. Lúc nói chuyện điện thoại, nó cũng tỏ ra hiểu chuyện hơn. Giờ nghĩ lại, quả nhiên lúc đầu tôi không làm sai”
Triển Tiểu Liên bật cười thành tiếng: “Thật sao? Vậy thì thật tốt!”
Nhạc Mỹ Giảo: “Đúng vậy, thật tốt! Cậu Phí thì sao? Lúc tôi gọi cho Tiểu Ngũ cũng chưa hỏi, cậu ấy thế nào rồi?”
“Nó à? Cũng bình thường, hai ngày trước còn nói với tôi nó thích một cô gái, lại còn là rất rất thích. Nhưng không biết kết quả sẽ như thế nào?
Nhạc Mỹ Giảo tùy tiện nói: “Cậu Phí ưu tú như vậy, làm gì có cô gái nào không đồng ý? Có lẽ vừa bày tỏ là cô gái ấy sẽ rất vui vẻ đồng ý”
Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Cô bé đó đồng ý rồi, nhưng chưa chắc mẹ của cô bé đó đồng ý” Bà nựng mặt mập của Bộ Tiểu Bát, “Tiểu Bát, bạn gái sau này của con nhất định phải môn đăng hộ đối, như vậy thì ba mẹ mới không còn gì để phản đối”
Bộ Tiểu Bát mơ màng ngẩng đầu, tròn xoe mắt nhìn, không ai nói tới cậu, cậu lại cúi đầu vểnh mông bỏ dưới đất tiếp tục chơi ô tô.
Sau khi tự chơi một hồi, cậu đứng dậy lắc lư chạy đi tìm Bộ Sinh.
Vừa chạy vào chẳng bao lâu, Nhạc Mỹ Giảo và Triển Tiểu Liên ở bên ngoài liền nghe thấy tiếng khóc hu hu của Bộ Tiểu Bát vang lên, sau đó Bộ Tiểu Bát cúi mặt chạy đến bên cạnh Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ ơi...”
Hai gò má trắng trẻo mập mạp bị nhéo đến đỏ ửng, nhìn thấy liên khiến người ta đau lòng.
Triển Tiểu Liên: “...”
Nhạc Mỹ Giảo tức giận suýt chút ném đồ đạc: “Bộ Sinh, cậu bị bệnh rồi à? Cậu vừa mới về một chút mà đã chọc cho thằng bé khóc lên rồi!”
Bà vội vàng chạy qua bế Bộ Tiểu Bát lên, “Bảo bối đừng khóc, ba là kẻ xấu!”
Dỗ một hồi, bà để Bộ Tiểu Bát xuống, nói với Triển Tiểu Liên: “Chị Triển giúp tôi trông chừng Tiểu Bát một chút, tôi đi hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Chị đợi một lát nhé!”
Nhạc Mỹ Giảo tiện tay chụp lấy gối trên sofa, tức giận đùng đùng đi vào phòng sách tìm Bộ Sinh, sau khi bước vào thì đóng cửa lại, ném gối vào mặt Bộ Sinh, cố gắng nhỏ tiếng mắng anh ta: “Cậu có bệnh đúng không? Cậu nhéo mặt Tiểu Bát làm gì? Cậu còn nhéo thật nữa, nó không biết đau sao?”
Bộ Sinh giơ tay chụp lấy gối, “Anh chỉ thích chọc nó chút thôi, đâu có đánh thật đâu.”
Nhạc Mỹ Giảo hít thật sâu: “Sau này cậu tránh xa Tiểu Bát một chút cho tôi!”
Thích nó liền nhéo mặt nó? Còn nhéo tới mức mặt Tiểu Bát đỏ ửng? Đó là có bệnh! Tức chết đi được!
Trước khi ra cửa, Nhạc Mỹ Giảo giơ tay chỉnh lại đầu tóc, tiếp tục nho nhã bước ra ngoài, nói chuyện với Triển Tiểu Liên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...