Công Tước

Hôm sau là thứ bảy, buổi tối là tiệc sinh nhật của Cung Ngũ. Để làm bù cho ngày thứ bảy tuần trước, chiều thứ bảy tuần này Cung Ngũ phải đến câu lạc bộ, tối lại đi tham dự tiệc sinh nhật. Dù sao cũng là Bộ Sinh sắp xếp, làm có tốt hay không, người có đông hay không, ai đến dự, tốn bao nhiêu tiền, cô đều không quan tâm.

Giám đốc Hứa thật sự thích Cung Ngũ, cô gái này rất cẩn thận, lại có người chống lưng tốt như vậy, thêm kỹ năng đánh bida tốt nhưng không hề kiêu căng mà luôn chăm chỉ làm tốt phận sự của mình.

Cung Ngũ đến nơi thì thay quần áo, vẫn lấy thuốc khử trùng lau các quả bóng rồi lại chăm chỉ quét dọn phòng kính một lượt, không có khách thì cô sẽ tự tìm niềm vui, tự đánh một mình.

Mở cửa chưa đến hai phút thì khách của cô đã đến, Lý Tư Không cười hì hì đứng trước cửa, “Hi, Tiểu Ngộ Không, tích cực ghê nha!”

Cung Ngũ nhìn anh ta, tiếp tục khom lưng ngắm bóng, miệng nói một câu: “Hi, Màn Thầu nhỏ!”

Sau đó cô đánh một gậy, bóng lăn vào trong lỗ.

Lý Tư Không cười lạnh lùng, “Màn Thầu nhỏ? Cô có tin tôi nặn mặt cô thành màn thầu không?”

Cung Ngũ trợn mắt, không thèm quan tâm anh ta.

Lý Tư Không cầm lấy gậy, “Đánh một ván không?”

Cung Ngũ đứng thẳng lưng, “Một cây kem?”


“Haiza tôi nói này, đồ keo kiệt, cô có thể đừng thù dai như vậy không? Không phải chỉ ăn một cây kem của cô thôi sao? Không cần đánh tôi cũng sẽ mời cô, được chưa? Nào, đánh một ván.”

Cung Ngũ thu gậy lại, lấy bóng bày ra, “Đến đây nào, thủ hạ bại tướng!”

Lý Tư Không: “Kem lần trước tôi ăn từ đâu mà có? Còn không biết ngại mà nói thủ hạ bại tướng?”

“Anh đừng tưởng tôi không biết, anh chơi xấu!” Cung Ngũ lúc đầu không biết, sau đó có người quan sát thấy rồi lén nói với cô, nói cậu Hai Lý dịch chuyển vị trí của hai quả bóng.

Lý Tư Không mỉm cười: “Chơi xấu cái gì? Xem bụng dạ hẹp hòi kìa.”

“Anh vẻ vang lắm sao?”

Lý Tư Không đột nhiên như nhớ lại điều gì đó rồi nói: “Đúng rồi, tuần trước sao cô về sớm thế? Tôi trở lại tìm cô nhưng không thấy.”

Cung Ngũ cười gượng, “Đột nhiên có chút chuyện.”

“Đại Bảo đau lòng rồi!” Lý Tư Không nhíu mày nhìn cô, “Sau đó cô có an ủi nó không? Nó không thể chịu được ấm ức, nếu nó chịu ấm ức, cậu tôi sẽ muốn giết người...”

Lời còn chưa nói xong, Cung Ngũ đã run lẩy bẩy, cô đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, anh và nhà của Yến Đại Bảo có quan hệ rất tốt phải không?”

Lý Tư Không gật đầu: “Mẹ tôi và mẹ Đại Bảo – dì tôi, từ nhỏ đã là chị em tốt. Ba tôi và dượng tôi cũng là bạn nhiều năm. Hai bên giống như người một nhà, cô nói xem quan hệ thế nào?”

Cung Ngũ đứng ngây ra đó, không nói gì.

Lý Tư Không còn cho rằng cô sẽ mỉa mai vài câu, kết quả cô lại không nói gì. Vốn đã quen với việc cô nói lảm nhảm, đột nhiên cô im lặng lại khiến anh ta có chút không quen: “Sao im re rồi?”

Cung Ngũ vội vàng lắc đầu: “Không có gì. Đánh đi, cảm ơn anh đã chiếu cố đến việc làm ăn của tôi!”

“Uống nhầm thuốc rồi à?” Lý Tư Không lẩm bẩm một câu. Đánh khai cuộc đã vào hai bi, anh ta nhìn Cung Ngũ nhíu mày, “Hai bi, không tệ nha!”

Cung Ngũ cười gượng: “Cũng tạm.”


Sau đó, Lý Tư Không cảm thấy Tiểu Ngộ Không nhất định là đầu óc bị chập điện. Bất luận anh ta nói gì, tán dương công kích hay khen ngợi, Tiểu Ngộ Không đều mang dáng vẻ “Anh là khách hàng, khách hàng là thượng đế”, nói gì cô cũng nhịn hết.

Lý Tư Không đi đến trước mặt Cung Ngũ, cúi đầu khom lưng, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Keo kiệt à? Người máy như cô chập điện chỗ nào rồi, hay là buổi trưa ăn trúng shit, bây giờ mới bốc mùi? Sao tôi cảm thấy giữa chúng ta bỗng nhiên trở nên rất khách sáo thế?”

Cung Ngũ hít hít mũi: “Làm gì có? Đang giờ làm việc của tôi… anh còn đánh không?”

Lý Tư Không do dự một hồi, ném gậy lên bàn rồi kéo tay Cung Ngũ qua ngồi xuống ghế, “Đồ keo kiệt, nào, chúng ta nói chuyện đi. Lúc nãy cô hỏi tôi cái gì? Hỏi tôi và nhà Yến Đại Bảo có thân hay không? Phải không?”

Cung Ngũ dè dặt nhìn anh ta: “Sao thế?”

Lý Tư Không tiếp tục nói: “Sau khi cô hỏi xong, cô liền rơi vào trạng thái chập điện, có phải không?”

“Tôi không có!” Cung Ngũ xua tay: “Nói đùa thôi nói đùa thôi...”

“Tiểu Ngũ, nếu như tôi nói với cô tôi và nhà của Đại Bảo không thân thiết, cô sẽ không chập điện đúng không?” Khi Lý Tư Không nói lời này, anh ta còn nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Cung Ngũ xoa hàm dưới, “Anh nghĩ nhiều rồi.”

“Thật không? Đại Bảo cãi nhau với cô à?” Lý Tư Không hỏi: “Tiểu Ngũ, tôi nói cô nghe này, Đại Bảo khi giận không biết cãi nhau mà sẽ trực tiếp đánh người ta sống dở chết dở, tôi thấy cô vẫn còn nguyên vẹn, tức là nó không giận cô.”

Cung Ngũ nghiêm túc lắng nghe, “Ừ, tôi biết rồi.”


“Nói đàng hoàng đi!” Lý Tư Không trừng mắt, “Đừng giả vờ cô là thục nữ, đức hạnh cô thế nào tôi biết hết.”

Cung Ngũ vẫn nghiêm túc.

Lý Tư Không quyết định chuyển chủ đề, “Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cô phải không? Nghe nói tối nay cô có tổ chức một bữa tiệc rất lớn, chúng ta rất thân nhau, sao không thấy cô mời tôi vậy?”

Cung Ngũ nói qua loa: “Tôi không quan tâm chuyện này, tôi cũng không rõ nữa...”

Lý Tư Không hỏi đến cùng: “Đại Bảo nói với tôi hết rồi, địa chỉ cũng nói rồi, còn nói là cô nói với nó, giờ cô lại nói cô không rõ. Cung Ngũ, cô có ý gì? Hay là cô không hề xem tôi là gì?”

Cung Ngũ vội vàng xua tay: “Tôi không có! Tôi thật sự không rõ...”

Lý Tư Không nhìn cô chằm chằm, Cung Ngũ nặng nề nuốt nước bọt: “Cái đó... chỉ là tiệc riêng tư ở nhà... không mời người ngoài...”

“Tôi là người ngoài đúng không? Thật uổng cho tôi đã chuẩn bị quà cho cô, cô còn đáng mặt là bạn tôi sao? Hai người bạn học của cô, một người họ Đoàn với một người là Tiểu La hay Tiểu Cổ gì đó, bọn họ là người nhà cô sao? Còn tôi là người ngoài?”

Cung Ngũ lẩm bẩm không nói gì, Lý Tư Không nâng quai hàm cô lên, “Công việc này là ai tìm cho cô? Đồ vong ân bội nghĩa!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui