Công Tước

Thời gian trên máy bay nhanh chóng trôi qua vì có hai người trong số ba người ở đây đấu võ mồm không ngừng. Cung Ngũ ngả đầu nằm nhoài trong lòng Công tước đại nhân ngủ một lúc, Lý Tư Không chán

ghét nhìn qua, “Bảo, có phải đổ1keo kiệt đen thành than rồi không? Đen thành như vậy mà cậu cũng ăn nổi sao? Có phải khẩu vị của cậu hơi nặng rồi không?”

Công tước đại nhân nhìn anh ta, lên tiếng bảo vệ: “Trắng hơn cậu nhiều đấy”

“Cậu là đồ khốn kiếp!” Lý Tư Không8nổi giận: “Bảo, đánh người đừng đánh vào mặt, mắng người không được nhằm vào điểm yếu. Hơn nữa, ông đây là con trai, đen thì đã sao? Ông đây đen thế này là có sức hút, là nam tính đấy! Đổ keo kiệt mà đen thì rất khó2coi!”

Công tước đại nhân cười lạnh: “Ha”

“Ha cái em gái cậu ấy?” Lý Tư Không tức chết đi được, đáng hận nhất là Cổng tước đại nhân không cử động mà chỉ phát ra một âm tiết, “Ông đây đẹp trai như vậy, cậu có gì tốt chứ? Cậu4đang đố kỵ ông đây đây mà!”

Công tước đại nhân nghiêng đầu nhìn sang một bên, còn tiện tay xoa xoa đầu Cung Ngũ, giống như xoa đầu một con mèo ngoan ngoãn nghe lời.

Lý Tư Không tức đến vẹo cả mũi, “Đi chết đi!”

Đợi đến khi Cung Ngũ thức dậy thì máy bay đã hạ cánh, dừng ở trước một đất nước cổ xưa mang màu sắc arm đạm. Quốc gia thần bí này bị sa mạc mênh mông vùi lấp ở nơi thâm sâu, trên thế giới thậm chí không có nhiều người biết tới. Lý Tư Không nhìn kiến trúc đằng xa, biểu cảm có chút sững sờ, một hồi sau, hỏi: “Có phải chỗ này quá hoang tàn không?”

Người dẫn đường: “.”

Cung Ngũ ngơ ngác, “Anh Tiểu Bảo, đến rồi sao?”

“Ừ, đến rồi, Tiểu Ngũ có muốn xuống không?” Công tước đại nhân cúi đầu hỏi.


Cung Ngũ gật đầu: “Đi thôi” Cô vừa đứng dậy, vừa dụi mắt.

Công tước đại nhân dẫn cô xuống máy bay, Lý Tư Không vẫn đang chán ghét: “Xác định đây là một quốc gia sao? Không phải là một thành phố bị người ta bỏ hoang chứ?”

Người dẫn đường đã không biết nên nói thế nào, “Anh Lý, đây là vùng ngoại vi của BanSha, giống như vùng ngoại ô thành phố.”

Có một chiếc xe jeep đang chạy về phía máy bay, sau đó đón bọn họ đi vào thành phố.

Cung Ngũ lại dùng khăn quấn chặt lên đầu, Lý Tư Không ngồi bên cạnh cười mỉa mai: “Đã đủ đen rồi, có che cũng không che nổi đâu!”

Cung Ngũ trừng mắt, “Vẫn trắng hơn anh thôi!”

Lý Tư Không nhe răng: “Cô thấy vinh quang lắm à?”

Cung Ngũ hừ lạnh: “Vinh quang chứ. Màu da của tôi là màu khỏe mạnh, còn anh là đen, đen khó coi. Anh xem anh Tiểu Bảo như vậy cũng là khỏe mạnh”

Lý Tư Không trợn mắt: “Đổ keo kiệt, cô còn không biết ngại mà trừng mắt nói nhảm à? Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi xấu hơn Bảo? Tôi thế này là phong cách, hiểu chưa!”

Cung Ngũ vô cùng khinh bỉ: “Tôi khinh. Anh còn không biết ngại mà trừng mắt nói nhảm. Đôi mắt này của tôi nhìn thấy anh Tiểu Bảo đẹp trai hơn anh đấy, anh Tiểu Bảo mới có sức hút

Hai người có một câu anh một câu cãi nhau suốt cả đoạn đường. Công tước đại nhân thật sự không chịu được nữa, kéo đầu Cung Ngũ sang một bên, “Tiểu Ngũ nhìn phong cảnh kìa.”

Cung Ngũ: “Woa, nhìn sa mạc thế này đẹp thật đấy, nhưng một mình em đi trong đó sẽ rất tuyệt vọng!”


Lý Tư Không: “Có gì đẹp đâu? Chẳng đẹp chút nào cả, toàn là cát, xấu chết được!”

Cung Ngủ không nhịn được nói: “Cho nên anh Lý này, thật sự anh không có mắt thẩm mỹ chút nào cả”

Công tước đại nhân lại kéo đầu cô sang một bên: “Tiểu Ngũ ngoan, đừng cãi nhau với cậu ta, phí nước bọt. Ở sa mạc ít nước lắm, chúng ta phải tiết kiệm nguồn nước”

Cung Ngũ nén cười, “Vâng, anh Tiểu Bảo nói đúng”

Lý Tư Không tức giận thở phì phò, suýt chút trở thành rồng phun lửa, “Bảo, cậu dối lòng! Trọng sắc khinh bạn, ông đây không làm bạn với cậu nữa!”

Cung Ngũ cười nghiêng ngả trên người Công tước đại nhân, “Đáng đời!”

Xe chạy, bánh xe bắn cát hai bên lên, hất cát đầy trời. Lý Tư Không sợ cát bay vào miệng, cuối cùng cũng ngừng nói. Xe chạy trên đường bằng phẳng, sau khi vào thành phố thì không còn cát bụi nữa, xe cũng không lắc lư nữa.

Xe tiếp tục chạy đến một kiến trúc cổ có cánh cửa cao vút thì ngừng lại.

“Anh Lý, mời xuống xe”

Trên đường đi đều là những người mặc áo choàng dài đi chân không. Sự xuất hiện của bọn họ giống cuộc viếng thăm của người ngoài hành tinh, thu hút vô số ánh mắt hiếu kỳ của mọi người.

Áo choàng dài màu trắng phối lên làn da đen nhẻm của bọn họ tạo nên sự đối lập quá rõ ràng, suýt chút chọc mù mắt Cung Ngũ.


Lý Tư Không không muốn giống như khi bị người ta vây quanh dòm ngó nên nhấc chân đi vào trong. Công tước đại nhân dẫn Cung Ngũ cùng đi vào. Sau khi đi vào thì mới phát hiện đằng sau cánh cửa kia có rất nhiều người.

Vẻ mặt của Lý Tư Không sững sờ, trợn mắt: “Đang đợi tối đến yết kiến à, hay là đợi tôi đến tính sổ? Sao tôi chẳng hiểu đây là ý gì cả?”

Một hàng người đứng bên dưới, đầu tiên là người già nhất, đến sau cùng là người nhỏ nhất, sau khi nhìn thấy anh thì thi nhau quỳ xuống.

Công tước đại nhân kéo tay Cung Ngũ lùi sang một bên, để lại một mình Lý Tư Không đứng đó, mặt mơ màng, “Ôi chết tiệt, ông đây còn chưa chết, sao lại quỳ gối dập đầu chứ?”

Sau đó thì nghe thấy ông lão cầm gậy dẫn đầu lắp bắp nói gì đó, Cung Ngũ nghe không hiểu ngôn ngữ ở đây.

Nói xong thì ông lão đó đã khóc nhòe mắt, còn Lý Tư Không thì ngơ ngác, vò đầu, cũng lắp bắp nói chuyện với người ta, còn chậm rãi bước xuống, ra hiệu cho mọi người đứng dậy.

Cung Ngũ lén hỏi: “Anh Tiểu Bảo, bọn họ đang nói gì đấy? Sao anh Lý lại biết ngôn ngữ ở đây?”

Công tước đại nhân mỉm cười, “Mối quan hệ ở đây rất phức tạp”

Cung Ngũ: “Tổng kết lại thì ba mẹ hiện tại của anh Lý không phải là ba mẹ ruột của anh ta. Những người này có lẽ là người thân thật sự của anh ta, như ba mẹ chẳng hạn, hoặc là ông bà gì đó.”

Công tước đại nhân nắm lấy tay cô, mỉm cười, không nói là đúng cũng không nói là sai.

Cung Ngũ đành tự mình đoán.

So với những người rất kích động kia, Lý Tư Không lại tỏ ra rất bình tĩnh. Khi ông lão nói chuyện, anh ta đứng lắng nghe, nghe xong thì gật đầu, biểu cảm trên mặt... thật ra chẳng có biểu cảm gì, không kích động cũng không thờ ơ, phản ứng rất bình thường.

Thời gian gặp mặt không dài, chủ yếu là đám người đó nhìn Lý Tư Không cả buổi như đang xem khỉ, sau cùng Lý Tư Không cảm thấy phiền, muốn rời khỏi. Đám người đó vẫn không nỡ mà đi theo sau lưng anh ta.


Cung Ngũ lén hỏi: “Anh Tiểu Bảo, đến rồi mà không ăn được một bữa cơm sao?”

Công tước đại nhân mỉm cười, “Cái này phải xem cậu ta quyết định thế nào, chúng ta đến cùng cậu ta mà.”

Cung Ngũ chớp mắt, ngoan ngoãn tiếp tục ngồi đợi.

Lý Tư Không nhanh chóng xoay người, vẫy tay với những người đi theo sau lưng, rồi vội vàng nhảy ra khỏi cửa, đi mất. Công tước đại nhân dẫn theo Cung Ngũ đi phía sau.

Nhưng chưa đi được bao xa thì bị người ta cản lại trên đường.

Có một nam quan từ cung điện đến, nói Quốc vương Bệ hạ triệu kiến.

Lý Tư Không lập tức cảnh giác, “Ý gì đây? Muốn làm gì?”

Công tước đại nhân đi ra sau lưng anh ta nhắc nhở, “Quốc vương BanSha là em trai cùng mẹ cùng cha của ba cậu - chú Lý, cũng là chú của cậu, cậu xác định không gặp?”

Lý Tư Không vừa nghe thấy, lập tức cảm thấy có chút thú vị, “Em trai của ba tôi à, gặp! Sao lại không gặp chứ, tôi đi làm quen một người chú là Quốc vương cũng tốt mà! Sở thích lớn nhất trong đời tôi là quen biết người có bản lĩnh..” Còn tiện tay chỉ vào Cung Ngũ: “Đổ keo kiệt tôi nói cho cô biết, quen biết người như cô, thực chất là làm giảm giá trị IQ của hội bạn bè của tôi, có biết không? Tôi đã rất nhiều lần muốn bán điện thoại nát của cô rồi. Haiza tôi đi đây, tối hối hận tím hết cả ruột rồi”

Cung Ngũ bĩu môi, vẻ mặt đáng thương xoay người nhìn sang Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo..”

Công tước đại nhân mỉm cười, “Anh quen biết cậu ta, không chỉ làm giảm IQ của anh, mà còn làm giảm giá trị nhan sắc của bạn bè anh, một lúc hai đả kích như vậy nhưng anh vẫn cố gắng kiên trì” Anh nắm lấy tay cô: “Chúng ta nhẫn nại với cậu ta một chút đi”

Cung Ngũ mỉm cười, gật đầu: “Được rồi, em nghe lời anh Tiểu Bảo” Lý Tư Không: “Bảo, xem như tôi đã nhìn rõ cậu rồi, tôi triệt để hiểu rõ cậu rồi!”

Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ”.

“Hừ!” Lý Tư Không lười để ý đến anh, quay qua nói với nam quan chuyển lời: “Đi thôi, hãy dẫn đường cho chúng tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui