Sau đó một tiếng súng vang lên, lúc Saiwen đứng lên thấy Cung Ngũ lăn từ cồn cát cao xuống, sau đó là một chuỗi tiếng súng, ban đầu là lộn xộn, bắn quét loạn khắp nơi, tiếp đó lại truyền1tới hai tiếng.
Saiwen vật lộn bò dậy, vịn vào lạc đà đứng lên, kéo lê cái chân gãy đi từng bước từng bước về phía bên kia: “Ngũ tiểu thư!”
Anh ta đi rất chậm, không dễ dàng gì mới đi được8một đoạn đường, qua một lúc lâu, anh ta đứng lại.
Nhìn thấy trên cồn cát cao có một người đang leo lên, trên đầu quấn khăn, đeo súng trên người, đang dùng cả tay cả chân bò lên trên. Sau đó2cô đứng ở trên đỉnh cồn cát, ngồi xuống đất cởi giày đổ cát ở bên trong ra, lại lần nữa đi vào, đứng lên, đeo súng lên người, nhấc chân đi về phía anh ta.
“Không phải bảo anh đừng có4nhúc nhích à?” Cung Ngũ đứng ở trước mặt Saiwen, khắp người là cát, một cánh tay bị nhuộm ướt máu.
Saiwen há miệng, “Ngũ tiểu thư, cô bị thương rồi!”
Cung Ngũ gật đầu: “Tôi tránh nhanh lắm, bị trầy da thôi.”
Sau đó cô giơ tay ra đỡ anh ta, “Bảo anh đừng có nhúc nhích anh lại không nghe, đây không phải là thêm phiền cho tôi à?”
Cô oán trách, sau đó bảo anh ta đứng yên đó, kéo lạc đà qua rồi đỡ anh ta lên, lại chạy đến chỗ Công tước đại nhân, vén quần áo trên cành cây ra, áp trán vào trán anh thử nhiệt độ, lo lắng nói: “Anh Tiểu Bảo, đầu anh nóng quá! Anh phải kiên trì nhé, chúng ta sắp đến nơi rồi, anh nhất định phải kiên trì, biết không?”
Cô hôn lên môi anh một cái, lấy nước trong túi xách ra cẩn thận đổ vào nắp chai, đút cho anh uống từng chút từng chút một, lại lấy bánh quy ra ngâm vào nước, đút cho anh uống, “Anh Tiểu Bảo phải nghe lời, như vậy em mới yên tầm một chút biết không? Anh phải nhớ đó, bây giờ em chăm sóc anh là nể tình anh bị bệnh, đợi chúng ta về nhà rồi anh cũng phải chăm sóc em, biết không? Cho nên anh nghe lời em mới bớt lo.... Ôi chao, bây giờ rốt cuộc em biết trước kia lúc em luôn gây họa không nghe lời anh thế nào rồi, tám phần chính là giống tâm trạng của em bây giờ khi thấy anh không muốn ăn...”
Có lải nhải nói mãi, cho đến lúc đút xong tất cả bánh quy mới mắc lại quần áo lên, dùng sức công hai sợi dây kéo vải bạt và người đến chỗ lạc đà, lại buộc dây lên trên người lạc đà, đuổi lạc đà đi về phía trước, kéo vải bạt trên đường.
Cung Ngũ dắt lạc đà đi về phía trước, vừa đi cổ vừa hỏi: “Hai người kia chết rồi, vợ con của bọn chúng cũng sẽ chết sao?”
Saiwen nhìn cô, sau đó anh ta lắc đầu, nói: “Không đâu. Bọn họ sẽ tái giá. Ở chỗ này, phụ nữ tái giá là chuyện rất bình thường, chỉ cần có đàn ông nuôi thì thế nào cũng được. Nếu như không có đàn ông, bọn họ muốn sống tiếp được chỉ có một con đường là dùng thân thể đổi lấy mạng sống”
Cung Ngũ gật đầu: “Địa vị của phụ nữ rất thấp đúng không?” “Đúng vậy” Saiwen nhìn cô, đột nhiên nói: “Nếu như đến căn cứ rồi, Ngũ tiểu thư đừng mở miệng, cũng đừng nói chuyện, đến lúc đó tôi.”
“Bởi vì tôi là phụ nữ à?” Cung Ngũ hỏi.
Saiwen gật đầu: “Đúng vậy, có lẽ bọn họ căn bản sẽ không cho cô cơ hội mở miệng... Người ở đây vô cùng say đắm phụ nữ phương Đông, bởi vì trong lịch sử của đất Công tước Bansha đã từng xuất hiện một vị Vương phi phương Đông xinh đẹp kinh người. Nhưng mà... nếu như rơi vào trong tay bọn họ, kết cục cũng sẽ không tốt, dù sao thì phụ nữ phương Đông cũng đặc biệt hiếm thấy.”
Cung Ngũ quát lạc đà đi về phía trước, đột nhiên lại hỏi: “Trừ phụ nữ phương Đông ra, bọn họ còn thích cái gì nữa?”
Saiwen trả lời: “Tiền và phụ nữ là đề tài vĩnh hằng của đàn ông trên toàn thế giới”
Cung Ngũ quay đầu nhìn anh ta một cái, lại hỏi: “Nơi đó là một căn cứ quân sự à?”
“Đúng vậy”
Cung Ngũ gật đầu, “Tôi hiểu rồi.” Dùng một chút, cô lại hỏi: “Bọn họ có nghe hiểu tiếng Anh không?”
“Bọn họ có ngôn ngữ của mình, tuy nhiên bọn họ cũng nghe hiểu tiếng Anh, chỉ là chúng ta nghe bọn họ nói chuyện hơi tốn sức một chút, bởi vì tiếng Anh của bọn họ mang khẩu âm rất nặng
“Nghe hiểu được là tốt rồi.”
Sau đó Cung Ngủ không nói gì nữa, bước từng bước lớn dắt lạc đà đi về phía trước. Cho đến lúc cô cảm thấy choáng váng hoa mắt, sắp không nhìn rõ cồn cát phía trước nữa mới dừng lại, dựa vào người lạc đà, móc bình nước ra khỏi túi xách nhìn, lại nhìn Saiwen, hỏi: “Anh muốn uống nước không?”
Lúc này hỏi muốn uống nước không, không phải là hỏi có khát hay không, mà là hỏi không uống liệu có chết hay không.
Saiwen lắc đầu, “Không uống
Cung Ngũ mở nắp chai, uống một ngụm, nói: “Tôi hi vọng sáng sớm ngày mai có thể đến nơi”
Đồ ăn và nước uống của bọn họ chỉ có thể kiên trì đến sáng sớm ngày mai thôi.
Đời này Cung Ngũ chưa từng trải qua cảm giác đói bụng, nhưng hôm nay cô đã trải nghiệm được cảm giác đó rồi.
Cô lại chạy lên kiểm tra Công tước đại nhân, trong lòng càng lo lắng hơn, “Saiwen, tôi quyết định tối hôm nay phải đến được căn cứ!”
Đang nói chuyện, đột nhiên trên đỉnh đầu liên tiếp có rất nhiều trực thăng ầm vang bay qua.
Saiwen ngẩng đầu nhìn, lẩm bẩm nói: “Hình như là máy bay chiến đấu..”
Cung Ngũ trợn mắt: “Máy bay chiến đấu, chẳng lẽ căn cứ đang đánh trận? Chúng ta qua đó liệu có phải là tự tìm đường chết không?”
Saiwen lắc đầu: “Đây là bay từ phía căn cứ ra, đánh nhau cũng là căn cứ đánh người khác, không phải đánh ở căn cứ mới đúng...”
Cung Ngũ thở phào: “Cứ mặc kệ đi, cho dù thế nào, tôi cũng phải đến được căn cứ tìm thuốc hạ sốt cho anh Tiểu Bảo đã rồi hãy nói”
Saiwen đáp: “Vâng” Cung Ngũ dừng bước, cúi đầu kiểm tra kim chỉ nam, xác định phương hướng xong, cổ dắt lạc đà, quát to tiếp tục tiến về phía trước.
Lại có bốn năm chiếc máy bay chiến đấu bay qua, tiếng ầm vang khiến cho không có cách nào nói chuyện được.
Cung Ngũ cưỡi trên lưng lạc đà, quất dây cương chạy về phía trước, thỉnh thoảng còn quay đầu nhìn Công tước đại nhân đang nằm trên vải bạt. Thấy trời dần tối và lạnh đi, Cung Ngũ lại lấy thảm ra đắp lên trên người anh, rồi đưa một miếng khác cho Saiwen: “Chân anh bị gãy, đừng để sau này để lại di chứng, quấn lấy giữ ấm chút”
Nói xong, cô chỉnh lại khăn trên người, quấn mình thật chặt lại để chắn gió. Sau đó nghe thấy tiếng sói hú, cô liều sống liều chết đỡ Công tước đại nhân lên lưng lạc đà, sợ anh rơi xuống, còn dùng vải buộc chặt anh ở bên trên, đắp thảm cho anh, cô cho rằng để anh cao
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...