Công Tước

Tốc độ của đội lạc đà và tự đi bộ xấp xỉ nhau, chỉ có điều tiết kiệm được sức lực, buổi tối lúc mệt còn có lạc đà chen chúc lại sưởi ấm.

Nhiệt độ ban ngày và đêm khuya ở sa1mạc khác nhau một trời một vực, bây giờ có trang bị của đội lạc đà thoải mái hơn rất nhiều. Cung Ngũ có thể chui vào trong lòng Công tước đại nhân ngắm nhìn sao trên bầu trời, cô hít cái8mũi nhem nhuốc, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, em cảm thấy về nhà vẫn tốt hơn.”

Công tước đại nhân im lặng một chút, anh hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì về nhà an toàn!” Giọng nói của cô mang theo sự vui vẻ, nói: “Anh2xem, sau khi em về đến nhà, em chỉ cần nghiêm túc đọc sách học hành. Hàng ngày còn có thể cưỡi ngựa chơi đàn piano, còn có thể tắm rửa đi ngủ vui vẻ, thật là tốt!”

Anh thở phào nhẹ nhõm.4Anh tưởng là cố nói về Thanh Thành, hóa ra cô đã coi phủ Công tước ở Gaddles thành nhà của cô rồi.

Đúng là một cô gái đáng yêu! Anh vẫn còn thấp thỏm trong lòng, lúc anh sợ cứ khăng khăng muốn rời khỏi Gaddles, cô lại cho anh một sự ngạc nhiên như vậy.

Anh cúi đầu chặn lấy môi cô, Cung Ngũ cười khanh khách, “Anh Tiểu Bảo, ở đây nước miếng cũng rất eo hẹp, anh đừng để mất nước”

Anh cười: “Không đâu, anh có Tiểu Ngũ rồi”

Cung Ngũ lại làm tổ trong lòng anh, nhắm mắt lại nói: “Em phải nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai tiếp tục gấp rút lên đường không gây trở ngại cho anh!”


Anh lại lần nữa cười khẽ, “Được.”

Không bao lâu, cô đã mơ màng ngủ thiếp đi, anh nhìn cô, nói: “Vẫn là về nhà tốt hơn, vậy chúng ta tranh thủ nhanh chóng về nhà”

“Ngài Edward, tôi đã sắp xếp xong người thay phiên nhau trực đêm rồi, ngài yên tâm nghỉ ngơi một tối đi.”

Công tước đại nhân gật đầu, “Được.”

Bầu trời đầy sao, thật đúng là lấy trời làm chăn lấy đất làm giường, chắc hẳn người ở trong lòng là lần đầu tiên có trải nghiệm như vậy, ngủ yên ổn đến thế.

Cung Ngũ ngủ một đêm ngon lành, ngày hôm sau tỉnh dậy tinh thần thoải mái, lúc cưỡi lạc đà vật lộn không trèo lên được, tức giận gào khóc, “Anh Tiểu Bảo, con lạc đà này không nghe lời!”

Công tước đại nhân cười, đi đến quát con lạc đà quỳ xuống, Cung Ngũ leo lên lưng rồi con lạc đà mới đứng lên, cô cảm khái: “Anh Tiểu Bảo lợi hại!”

Công tước đại nhân: “Sau này biết rồi chứ?

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, vâng, sau này em biết rồi!”

Người dẫn đầu phân phát lương khô và nước, Cung Ngũ nhai kĩ nuốt chậm, tranh thủ để đồ ăn phát huy tác dụng lớn nhất. Ăn xong, cô theo đội lạc đà đi về phía trước.

Đi đến buổi trưa, thời tiết đột nhiên thay đổi, người dẫn đầu vội vàng bước tới, “Ngài Edward, sắp có mưa lớn rồi! Chúng ta phải chuẩn bị trước!”

Công tước đại nhân gật đầu: “Chuẩn bị đi”

Cung Ngũ có chút bất an, “Anh Tiểu Bảo!”

Anh động viên cổ: “Không sao, chúng ta dựng một lều vải tránh mưa. Mưa ở sa mạc vừa nhanh vừa lớn, không tìm được chỗ khác tránh mưa, tự dựng một cái lều vải là tốt nhất?

Cung Ngũ đám lạc đà: “Bọn chúng phải làm thế nào?”

Anh cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Đừng lo lắng, sẽ bảo vệ tốt bọn chúng”


Tám vệ sĩ hành động nhanh chóng, thấy trời tối sầm lại đã nhanh chóng dựng ba cái lều vải đơn giản tạm thời lên, trong mỗi cái lều vải mỗi cái nhét hai đến ba con lạc đà, một là tránh cho bọn chúng bị ướt mưa, hai là lợi dụng thân hình to lớn của lạc đà để đè bốn góc của lều vải đơn giản, tránh cho mưa to gió lớn bị gió hất tung lều lên.

Lạc đà hình như cũng biết bão tố sắp đến, bọn chúng tự giác chen chúc vào nhau, cong bốn chân lại, ngay cả đầu cũng cúi xuống thật thấp. Công tước đại nhân ôm Cung Ngũ, an ủi cô: “Điều này chứng minh có lẽ bão táp lớn hơn so với chúng ta tưởng tượng, ở trong sa mạc lạc đà hiểu thời tiết nhất”

Nước mắt Cung Ngũ tràn đầy trong mắt, cô nói: “Anh Tiểu Bảo, em sợ lắm. Liệu chúng ta có chết ở chỗ này không?”

Công tước đại nhân cúi đầu hôn lên tóc cô, nói: “Đừng sợ, có anh ở đây. Nếu như thật sự chết ở chỗ này, anh đi cùng em có được không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng.” Suy nghĩ một chút, cô lại vội vàng lắc đầu, nước mắt theo động tác của cô bay loạn ra, cố nói: “Thôi đừng như vậy, nếu như em chết rồi, anh Tiểu Bảo có thể chạy trốn thì hãy chạy, đừng cố ý theo em. Dù sao cũng phải có người trở về báo tin cho mẹ em”

Anh hôn lên từng giọt nước mắt trên mặt cô, “Tiểu Ngũ ngoan, đừng lãng phí tài nguyên nước, trong sa mạc nước rất eo hẹp”

Lạc đà trong lều chen chúc lại với nhau, tất cả mọi người đều chen cùng với lạc đà, lợi dụng cơ thể và sức nặng của lạc đà bảo vệ mình.

Cung Ngũ hỏi: “Anh Tiểu Bảo, em có thể ngủ không?”

Anh gật đầu: “Có thể, em ngủ đi. Đợi Tiểu Ngũ tỉnh rồi, tất cả đều sẽ qua”

Cung Ngũ lắc đầu, “Thôi em không ngủ nữa, em thức cùng anh Tiểu Bảo, hai người nói chuyện mới không sợ, nếu không anh Tiểu Bảo một mình sợ thì làm thế nào?”

Anh sở mặt cô, qua rất lâu anh mới nói: “Được!”


Một mình sẽ sợ hãi.

Từ lúc nhỏ anh đã biết, một mình sẽ sợ hãi.

Nỗi sợ hãi ban đầu về sau biến thành thản nhiên, rồi đến không hiểu cái gì là sợ nữa, đây là một quá trình giày vò dài đằng đẵng.

Anh đã quên mất cái gì là sợ, anh đã quên mất anh biết sợ rồi. Anh tưởng rằng người của toàn thế giới đều cảm thấy anh không biết sợ, nhưng cô lại nói anh cũng biết sợ.

Đúng vậy, anh cũng biết sợ.

Anh sợ ban đêm ngủ một mình, anh sợ trong tủ có quái vật nhỏ xuất hiện, anh sợ các trưởng bối của gia tộc Edward không phục... Nhưng anh phải giấu tất cả nỗi sợ hãi đi.

Nếu như anh sợ, mami anh sẽ lo lắng sẽ đau lòng, sẽ vứt bỏ em gái để bảo vệ anh. Nếu như anh sợ, người trong lâu đài sẽ càng sợ hơn, bọn họ sẽ cảm thấy anh là người chủ nhân nhát gan mềm yếu. Nếu như anh sợ, kẻ địch sẽ đắc ý, cho nên anh không thể sợ.

Người trong lòng ôm lấy cổ anh, nói: “Anh Tiểu bảo đừng sợ, em ở bên anh, chúng ta có hai người sẽ không sợ nữa.”

Anh trả lời: “Được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui