Cung Ngôn Thanh khẳng định là cô ta không hề xé, mới có một tối, đương nhiên là cô ta vẫn nhớ.
Theo cô ta biết, người nhà Gloria căn bản không biết tiếng Trung, huống hổ lúc đó tâm tình cô ta còn có chút kích động, lại là bản nháp, rất nhiều chữ còn viết liền nét, bình thường mà nói không có ai đọc được mới đúng.
Ai sẽ xé quyển nhật ký này của cô ta?
Cung Ngôn Thanh lật mấy nội dung phía trước, phát hiện tất cả những thứ khác vẫn còn nguyên,1duy chỉ có một trang kia là bị mất.
Cô ta đột nhiên nghĩ đến một câu nói của Gloria, cô ta nói “Cô sẽ hối hận”, chẳng lẽ là Gloria ư?
Cung Ngôn Thanh không nghĩ tới những người khác, chỉ có thể nghĩ đến Gloria. Nếu không, Gloria dựa vào cái gì mà nói sẽ khiến cô ta hối hận?
Cung Ngôn Thanh hỗn loạn đứng lên, kéo cửa ra vội vàng đi xuống.
“Xin lỗi!” Cô gọi một cô người da đen lại: “Tôi muốn gặp Ngũ tiểu thư”
“Rất xin lỗi, bây giờ đang là thời gian8học của Ngũ tiểu thư, lúc Ngũ tiểu thư học không cho phép người khác làm phiền, có lẽ cô phải đợi một chút rồi” Có người hầu người da đen lễ phép nói xong hành lễ rời đi.
Cung Ngôn Thanh chỉ đành trở về phòng lần nữa, nhưng tâm tình lại nhất thời khó mà hồi phục được. Cô ta mím môi, thỉnh thoảng lại đứng lên nhìn xuống dưới tầng, thấy kì lạ là Tiểu Ngũ học hai liền mà không hề nghỉ giải lao chút nào.
Thật ra Cung Ngũ có nghỉ giải lao,2nhưng nghĩ đến Công tước đại nhân buổi tối bị lạnh nhạt, cho nên thời gian nghỉ giải lao cô chạy đến phòng sách lấy lòng anh rồi.
Lúc này cô đang ôm cổ Công tước đại nhân, vui rạo rực dâng cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng lên.
“Anh Tiểu Bảo, anh thật sự không tức giận chứ?” Cô hỏi, đôi mắt to xinh đẹp lấp lánh mang theo chút ranh mãnh.
Công tước đại nhân ôm eo cô, cười: “Anh không, anh biết không phải Tiểu Ngũ cố ý. Dĩ nhiên sẽ không tức giận.”
Cung Ngũ cười,4lại hôn anh một cái, nhìn màn hình máy tính của anh, “Ngày nào cũng nhìn máy tính, da sẽ không còn đẹp nữa”
“Không sao. Anh là đàn ông, chỉ cần có năng lực, có trách nhiệm nuôi gia đình là được rồi. Cái nhiệm vụ vinh quang xinh đẹp như hoa này cứ giao cho Tiểu Ngũ là được.”
Cung Ngũ đổi tư thế khác, ngồi lên trên đùi anh, vòng hai cánh tay qua cổ anh, đung đưa đôi chân dài, “Anh Tiểu Bảo, anh nói như vậy, em cảm thấy em thật sự phải chăm sóc da mặt, tối hôm nay em phải đắp mặt nạ rồi.”
“Được, buổi tối Tiểu Ngũ đắp mặt nạ.”
Hai người dính lấy nhau mãi, đến tận lúc bên ngoài truyền tới giọng nói chuẩn như chuông báo thức của ông Eugene, Cung Ngũ trợn mắt với Công tước đại nhân, “Ông Eugene lại nhắc nhở em đến giờ học rồi, em phải đi học bốn mươi phút nữa đấy.”
Anh gật đầu: “Được. Đúng rồi, bà Sandy đã sắp xếp người ngày mai đến thiết kế lễ phục cho em. Hôn lễ của Bệ hạ sẽ cử hành vào ba tháng sau, chúng ta đều phải tham gia”
Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, vàng, được ạ” “Đúng rồi, em định chơi với chị em mấy ngày?” Anh lại đột nhiên hỏi. Bình thường anh không quan tâm cái này, nhất định là đã đến kỳ nghỉ hằng năm anh phải đi tuần tra rồi, cho nên anh phải thu xếp thời gian sớm.
Cung Ngũ suy nghĩ một chút, nói: “Đợi lát nữa em bàn bạc với chị Ba xong rồi nói cho anh biết có được không?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Được!”
“Anh Tiểu Bảo, vậy bây giờ em đi học đây” Cung Ngũ hết sức phấn khởi leo xuống, tiếp tục đi học.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...