Rèm cửa sổ bị kéo vào, trong phòng hơi tối.
Bộ Tiểu Bát được Nhạc Mỹ Giảo đặt lên giường, cái miệng nhỏ chúm chím hơi hé, má đỏ hây hây. Nhạc Mỹ Giảo giơ tay thử hướng của điều hòa, đẩy cái giường nhỏ sang một bên khác, mới vừa đứng thẳng người lên đã bị Bộ Sinh ôm lấy eo, “Mỹ Giảo”
Bà quay đầu lại nhìn anh ta, “Sao vậy? Tiểu Bát ngủ1rồi, tôi cũng phải tranh thủ thời gian ngủ một lúc, cậu không ngủ thì ra ngoài đi, đừng quấy rầy tôi”
“Tiểu Bát sắp hai tuổi rồi” Bộ Sinh cúi đầu, hôn lên vai bà, “Không chừng chưa đến hai năm nữa, Tiểu Ngũ kết hôn rồi cũng có con. Em muốn Tiểu Bát của chúng ta cứ không danh không phận làm con riêng của tôi như vậy a?”
Nhạc Mỹ Giảo nghiêng đầu8nhìn anh ta, “Cậu muốn nói cái gì?”
“Kết hôn” Anh ta nói dứt khoát ngắn gọn: “Tôi muốn nói chúng ta kết hôn, vậy thì Tiểu Bát cũng sẽ danh chính ngôn thuận rồi, có đúng không? Nếu không sau này Tiểu Bát làm sao đi học được? Con nhà người ta đều có ba có mẹ, chỉ có mình nó là khác với mọi người, ba mẹ nó thậm chí còn chưa đăng2ký kết hôn.”
“Bây giờ chúng ta có khác gì đã đăng ký kết hôn đầu?” Nhạc Mỹ Giảo hỏi, “Tôi sống trong nhà của cậu, ăn đồ ăn trong nhà của cậu, con cũng là do tối sinh ra, tôi nuôi nấng, hàng ngày cậu đi làm tan làm, có cái gì khác biệt?”
“Đương nhiên là có” Bộ Sinh xoay người bà lại: “Sao lại không có gì khác nhau? Tiền của tôi, nhà4của tôi, xe của tôi đều cho vợ tôi, mẹ của con tôi cũng nên là vợ của tôi mới đúng. Chúng ta kết hôn rồi, tôi sẽ cảm thấy em là của tôi, nếu không, một ngày nào đó em không vui buông tay bỏ đi thì tôi phải làm thế nào?”
Nhạc Mỹ Giảo không nhịn được bật cười. Bà ngẩng đầu, ngước mắt lên nhìn Bộ Sinh, hỏi: “Bộ Sinh, có phải cậu mắc chứng vọng tưởng bị hại không? Hình như cảm giác an toàn của phụ nữ trời sinh đều không nhiều, cậu đây là đang diễn cái vở kịch nào thế? Nói cứ như cậu mới là người thiếu cảm giác an toàn không bằng.”
“Tôi đúng là như vậy đấy!” Bộ Sinh bám lấy eo bà, “Tôi yêu em, tôi sợ em vứt chồng bỏ con, đến cả một điều kiện ràng buộc cũng không có. Tôi sợ em vứt bỏ tôi và Tiểu Bát sau đó đi tìm người đàn ông khác” Anh ta dùng ngón tay cái miết qua mỗi bà, “Đừng nghĩa là em không làm được, em chính là người phụ nữ như vậy...”
Nhạc Mỹ Giảo lạnh lùng nhìn anh ta, “Cậu cứ nói thẳng tôi là người lăng nhăng cho xong, không cần phải nói khéo như vậy?
Bộ Sinh cười: “Em không phải người như vậy, em chỉ là không yêu tôi. Em không yêu tôi, cho nên mới dứt ra dễ dàng như vậy. Em gặp được người đàn ông em thích, em sẽ vứt bỏ tôi và Tiểu Bát”
Nhạc Mỹ Giảo đột nhiên nói: “Tôi muốn ngủ trưa”
Bộ Sinh càng siết chặt tay hơn, anh ta hỏi: “Kết hôn nhé?”
Nhạc Mỹ Giảo: “Tôi cảm thấy không có gì khác biệt cả”
Bộ Sinh: “Mỹ Giảo kết hôn được không? Em không muốn làm đám cưới, vậy thì không làm nữa, không để cho ai biết cả. Em sợ Tiểu Ngũ đau lòng vậy thì đừng nói cho Tiểu Ngũ biết, chúng ta không nói cho ai cả, có được không? Em suy nghĩ vì tôi, suy nghĩ vì Tiểu Bát một chút, được không? Mỹ Giảo, chúng ta kết hôn có được không?”
Nhạc Mỹ Giảo có chút không nhịn được, “Từ sáng đến tối cậu chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện này thôi đúng không? Tôi thật không hiểu nổi nữa, kết hôn hay không kết hôn bây giờ có cái gì khác nhau?”
“Có! Đương nhiên là có khác nhau rồi. Em muốn tối thuật lại lý do không? Tiểu Bát đã một tuổi rưỡi, chẳng mấy chốc sẽ đi nhà trẻ, đến lúc đó điền vào đơn người khác đều là có ba mẹ, chỉ có nó là điền mỗi ba...”
“Ôi chao được rồi được rồi, tôi biết rồi!” Nhạc Mỹ Giảo thật sự bị anh ta làm cho phiền chết. Bà kéo tay anh ta ra, xoay người rời đi.
Bộ Sinh ngẩn ra một chút rồi kéo mạnh bà lại: “Mỹ Giảo, em đồng ý rồi có phải không?”
Nhạc Mỹ Giảo tức giận giơ tay hất cánh tay anh ta ra: “Đúng, tôi đồng ý rồi, đã được chưa? Có thể để cho tôi đi ngủ không?”
Bộ Sinh bế bà lên, Nhạc Mỹ Giảo bị dọa hét lên một tiếng rồi vội vàng che miệng lại, sợ đánh thức Bộ Tiểu Bát, hai cánh tay đánh cho Bộ Sinh một trận: “Cậu có bệnh à!”
Bộ Sinh giơ tay đặt bà lên giường, đè lên người bà, trả lời: “Sắp khỏi rồi! Buổi chiều! Chiều ngày mai đi được không?”
“Ngày mai cái gì mà ngày mai?” Nhạc Mỹ Giảo sắp bị anh ta làm cho tức chết: “Hôm nay là thứ bảy, ngày mai là cuối tuần, cậu muốn đi đâu hả?”
“Thứ bảy hả? Vậy ngày kia, sáng ngày kia!”
“Ngày kia tôi phải đi làm, thứ hai nào tôi cũng rất bận..”
“Nhạc Mỹ Giảo!” Bộ Sinh cất cao giọng: “Em đã đồng ý rồi, bây giờ em lại muốn trì hoãn có phải không?”
“Thứ năm tôi có thời gian. Thứ năm được rồi chứ?”
Bộ Sinh suy nghĩ một chút, sợ mình ép quá chặt khiến bà bị bức bách, anh ta gật đầu: “Được, buổi sáng thứ năm đi đăng ký xong rồi đi làm.”
“Tôi phải chấm công trước!”
“Không sao, em là bà chủ, không có ai trừ tiền lương của em cả.”
“Chính bởi vì tôi là bà chủ, cho nên mới phải làm gương cậu có hiểu không hả?”
“Em là bà chủ, em có đặc quyền, tại sao không dùng?” Bộ Sinh cười, giơ tay tháo thắt lưng của mình, Nhạc Mỹ Giảo trợn mắt: “Cậu làm gì thế hả? Tiểu Bát còn ở đây?”
“Nó ngủ rồi.”
“Cậu bị thần kinh à? Cậu làm gì thế.”
Bộ Tiểu Bát bập bập cái miệng nhỏ, khẽ cử động rồi tiếp tục ngủ. Hai người trên giường bị cái động tác kia của nó dọa cho cả buổi không dám nhúc nhích, đợi Bộ Tiểu Bát bên kia yên lặng rồi mới hăng hái tinh thần làm hết động tác còn đang dang dở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...