Cung Ngũ khoanh tay nghiêng đầu sang một bên, nỗ lực ra vẻ bản thân căn bản không nghe lời. Dù sao cô cũng là kiểu không chịu nghe lời, hiện giờ bày ra dáng vẻ bướng bỉnh này1thì càng trở nên quyết tâm hơn.
Công tước đại nhân đặt tay lên hai vai cô, cúi đầu hôn lên môi cô rồi đẩy cô về phía sau, “Trông chừng cô ấy!”
Anh xoay người rời đi.
Cung Ngũ muốn đuổi8theo, nhưng bị hai nữ bảo vệ kéo vào trong phòng, khiến cô tức giận đùng đùng, nói: “Anh Tiểu Bảo, em giận rồi, hôm nay anh đừng mong được ngủ trên giường, hứ!”
Công tước đại nhân đứng lại,2xoay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt ấy... Cung Ngũ không thể tả được.
Cung Ngũ nhìn theo bóng dáng anh, chỉ biết tức giận nghiến răng, “Anh Tiểu Bảo!”
Cung Ngũ bị chặn phòng vô cùng buồn chán,4chạy bên này chạy bên kia, liên tục thò đầu ra ngoài thăm dò.
Hơn nửa tiếng sau, Cung Ngũ thấy Công tước đại nhân bước vào cửa, cô ra sức “hứ” một tiếng, xoay đầu sang một bên, không thèm quan tâm anh, chứng tỏ bản thân đang rất tức giận.
“Được rồi, không có gì nữa.” Anh giơ tay ôm lấy eo cô, “Có một người hầu ở vùng khác chạy đến đây, đi nhầm vào vườn cây. Người khác tưởng rằng hắn muốn hái trộm trái cây, hai bên không nói chuyện giải quyết được nên trong khi hoảng loạn đã nổ súng. Một cô gái bị dọa hoảng sợ nhưng không có ai bị thương.”
Cung Ngũ vẫn nhìn chằm chằm anh không nói gì.
Công tước đại nhân mỉm cười: “Tiểu Ngũ?”
Cung Ngũ giơ ngón tay ra, chỉ chỉ lên lưng anh, “Anh Tiểu Bảo, em phát hiện ra rồi, anh không tin tưởng em, sợ em gây họa, nên có chuyện gì cũng không dẫn em theo. Anh toàn dẫn em đến chỗ anh cảm thấy an toàn, anh không tin em có thể tự bảo vệ bản thân, anh chỉ đang suy nghĩ cho bản thân, chứ không suy nghĩ cho em. Anh Tiểu Bảo, anh như vậy là ích kỷ!”
Công tước đại nhân: “...”
“Tại sao chỗ có tiếng súng anh đều không cho em đến, em thì cứ muốn đến đấy. Có phải anh cảm thấy em không thể tự bảo vệ mình, lỡ anh không bảo vệ được em thì anh sẽ hối hận, có đúng không? Vậy anh có từng nghĩ, nếu anh đi một mình thì em cũng không yên tâm không?”
Công tước đại nhân kéo tay cô: “Anh có thể tự bảo vệ mình...”
Cung Ngũ: “Em cũng có thể!”
“Tiểu Ngũ, em là con gái, chuyện này vốn nên để con trai xử lý, hơn nữa đây lại là lãnh địa của anh. Nếu Tiểu Ngũ hi vọng lần sau gặp phải những chuyện thế này đều có thể đi cùng anh thì sau này anh sẽ dẫn theo Tiểu Ngũ, có được không?”
Cung Ngũ đẩy tay anh ra: “Em làm sao biết được anh Tiểu Bảo nói thật hay nói dối?”
Công tước đại nhân: “Anh xin thề.”
Cung Ngũ miễn cưỡng trả lời: “Vậy cũng được, em phải xem biểu hiện của anh, nhưng nếu anh lừa em thì em nhất định sẽ nổi giận đấy!”
Công tước đại nhân: “Thế hả? Anh sẽ không để Tiểu Ngũ tức giận đâu.”
So với lúc vừa mới quen biết cô, Cung Ngũ hiện tại không còn ngớ ngẩn như lúc trước nữa. Nếu Công tước đại nhân nói gì đó, cô không chỉ phản bác một cách nhanh nhạy mà còn có thể bới móc ra một đống vấn đề, muốn dỗ ngọt cô cũng không còn dễ dàng như lúc trước.
Trở về ăn sáng, Cung Ngũ hỏi: “Anh Tiểu Bảo, người hầu của nhà khác sau lại xuất hiện ở đây?”
“Có lẽ là bỏ trốn khỏi chủ nhà.” Công tước đại nhân kéo tay cô, chậm rãi đi trên đường: “Thông thường thì khi phạm lỗi mới bị đuổi khỏi nhà, người này là tự bỏ trốn.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Điều tra xem là người hầu của nhà ai sau đó đưa người trở về.”
Cung Ngũ chặc lưỡi: “Anh ta trốn đi, bây giờ lại bị đưa trở về, không phải sẽ rất thảm sao?”
“Không còn cách nào khác. Sau khi trở về phải chiếu theo luật pháp xử tử hay là nhận được sự tha thứ của chủ nhà, còn phải xem anh ta đã phạm lỗi gì.”
Cung Ngũ kinh ngạc: “Sao em cứ cảm thấy giống hệt như xã hội nô lệ trên phim thế? Chủ nhà lớn bằng trời!”
“Ở Gaddles, luật pháp là như vậy.” Công tước đại nhân rõ ràng đã rất quen thuộc với chuyện này.
Cung Ngũ vừa nghe xong, liền cảm thấy cách nói và cách làm này đối với một xã hội hiện đại rõ ràng là rất khoa trương, cô nhất thời không thể hiểu, “Cái này... không sợ người ta tạo phản sao?”
Công tước đại nhân mỉm cười trả lời: “Mỗi quốc gia đều có pháp chế của mình. Ở Gaddles người ta chia thành quý tộc, dân thường và người làm thuê cho các gia tộc. Tuy nói là người làm thuê, nhưng trên thực tế bọn họ là tài sản riêng của các quý tộc, không thể nghỉ việc, hoàn toàn khác với những chỗ mà Tiểu Ngũ từng ở.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...