Buổi tối luyện bắn súng, Cung Ngũ có chút đắc ý hài lòng. Có lẽ cô thật sự có thiên phú trong lĩnh vực này, dù không luyện tập từ nhỏ nhưng kỹ thuật bắn của cô không hề kém. Vì luyện tập tốt nên1bản thân cô cũng thấy vui vẻ, lần nào cũng vô cùng hào hứng, còn Công tước đại nhân thì bắt đầu không quản được cô học trò này. Lúc bảo cô nghỉ ngơi thì cô cứ chạy qua tiếp tục bắn, làm anh đành8phải tập cùng cô.
Sau khi hai người làm hòa, ban đầu Cung Ngũ vẫn ở lâu đài cổ, sau đó mỗi ngày Công tước đại nhân đều đến tìm cô. Cung Ngũ thấy như vậy không ổn, nên một ngày nọ sau khi tan học2thì cô đột nhiên lại dọn trở về, điều này khiến cho những người hầu ở phủ Công tước biết ngài Công tước và Cung Ngũ cãi nhau thở phào nhẹ nhõm, khi nhìn thấy Cung Ngũ liền rất nhiệt tình, sợ vì bọn họ4làm cô tức giận mà lại dọn đi.
Trên thế giới này khoảng cách dù có xa cũng sẽ bị thời gian làm cho dần dần biến mất. Sự xa cách ban đầu cũng bị thời gian làm cho dần dần phai mờ, tuy chưa hoàn toàn biến mất nhưng cũng sẽ không canh cánh trong lòng mãi.
Cung Ngũ không còn liên tục trừng mắt nhìn Công tước đại nhân như lúc trước nữa, giờ đã trưng gương mặt ngọt ngào trắng trẻo xinh xắn hét gọi “Anh Tiểu Bảo”, liên tục sà vào lòng anh muốn hôn. Nhưng mà cô vẫn từ chối bước vào phòng làm việc của Công tước đại nhân, thậm chí còn xem phòng làm việc là nơi cấm địa, nhất quyết không vào, bởi vì cô thù ghét những bản thiết kế trong phòng làm việc của anh.
Ngoài chuyện đó khiến Cung Ngũ canh cánh trong lòng thì những mặc khác anh chưa từng làm chuyện gì khiến cô thất vọng.
Anh rất phối hợp với mọi hoạt động trong trường của cô, cô học chán rồi thì anh dẫn cô đi chơi. Mỗi khi được nghỉ anh sẽ dành thời gian để dẫn cô đi du lịch, anh cũng bảo vệ cô nghiêm ngặt hơn, số người đi theo bảo vệ cũng nhiều hơn.
Một ngày nọ vào nửa năm sau, đúng vào giờ nghỉ trưa hôm thứ bảy, Cung Ngũ không ngủ được nên chạy ra vườn hoa của phủ Công tước, ngồi lên xích đu bên dưới giàn hoa, nhẹ nhàng lắc lư ngồi đọc sách.
Sách là cô tùy tiện lấy trên sofa của phòng khách mang ra, lúc ngồi xuống xem mới phát hiện quyển mà cô đang xem là sách giới thiệu về súng ống trên thế giới. Thường ngày cô nhất định sẽ không xem, nhưng hiện giờ buồn chán, cô bắt đầu thấy có hứng thú.
Cơ thể nhẹ nhàng lắc lư, tay nắm dây xích đu, buồn chán đọc nội dung bên trên. Cô lật hai ba trang, đang đọc to thành tiếng thì bà Sandy chậm rãi đi qua, bà cười híp mắt hỏi: “Ngũ tiểu thư, tôi nghĩ bây giờ đang là nghỉ trưa.”
Cung Ngũ ngẩng đầu, mỉm cười: “Chào bà Sandy, tôi không ngủ được nên ra đây đọc sách. Bà Sandy cũng không ngủ được sao?”
Bà Sandy: “Tôi cũng không ngủ được.” Bà nhìn quyển sách trên tay Cung Ngũ: “Cô Ngũ cũng thích loại sách này sao? Tôi còn nghĩ chỉ có ngài Edward mới thích.”
Cung Ngũ không phủ nhận, “Có thời gian xem cũng rất hay.”
“Tôi rất vui khi nghe thấy Ngũ tiểu thư nói như vậy,” Trên gương mặt nghiêm túc của Bà Sandy nở nụ cười, bà nói: “Tôi vẫn đang nghĩ, cô gái mà Công tước Edward thích liệu có cùng sở thích với ngài ấy không. Nhìn thấy Ngũ tiểu thư không bài xích việc thiết kế của Công tước Edward, tôi cảm thấy rất an ủi.”
Cung Ngũ mỉm cười: “Đó là công việc của anh Tiểu Bảo, tôi nhất định phải tôn trọng.”
“Cảm ơn cô đã nghĩ như vậy.” Mặt bà Sandy đầy vẻ cảm động: “Tôi biết cô gái mà Công tước Edward chọn nhất định sẽ không tệ, không uổng công trong thời gian cô bị bắt cóc, ngài ấy đã nghĩ tất cả mọi cách để cứu cô về...”
Cung Ngũ bĩu môi, nghĩ mọi cách? Làm gì có, đến mấy tờ giấy anh ấy cũng không nỡ mà, làm gì mà nghĩ hết mọi cách?...
“Công tước Edward rất trân trọng bản thiết kế của ngài ấy, tất cả những thành phẩm ngài ấy thiết kế đều để trong tủ bảo hiểm, tôi chưa từng thấy ngài ấy vô duyên vô cớ lấy ra. Nhưng khi nghe thấy Ngũ tiểu thư bị đám người đó bắt cóc, ngài ấy đã không chút do dự cho người lấy hết bảo bối của mình về, còn phái chuyên cơ chuyển đi...” Khi bà Sandy nói đến đây, biểu cảm của bà có chút thẫn thờ, “Đây là lần đầu tiên tôi thấy Công tước Edward sốt ruột hoảng sợ như vậy. Cô cũng biết, Công tước Edward trước giờ vẫn luôn từ tốn chậm rãi...”
Lúc đầu khi còn trẻ, bà Sandy không hề thích cậu thiếu niên này, anh im lặng, kiêu ngạo, thường dùng thái độ trầm ngâm để đối diện với những thứ bản thân không thích. Lúc đó, anh bị đưa đến lâu đài cổ học tập, không ai trông chừng anh, cảm thấy anh không thông minh, không nhanh nhẹn, thậm chí còn không thích nói chuyện, động tác lại chậm rãi khiến người khác sốt ruột, thậm chí có nhiều người hầu còn không tỏ ra cung kính vì lúc đó anh vẫn còn nhỏ tuổi.
Bà Sandy ban đầu nhìn thấy liền rất thất vọng, lúc đó bà cho rằng anh là người yếu đuối kém cỏi nhất trong lịch sử của gia tộc Edward. Ai ngờ rằng thiếu niên đó lại dùng thời gian để chứng tỏ rằng bản thân xuất chúng khác người.
Anh dùng động tác lời nói chậm rãi để chứng minh rằng mọi người đều hiểu lầm. Anh từ từ thay đổi không khí của cả lâu đài. Tòa lâu đài có mấy trăm năm lịch sử đó dần dần trút bỏ đi sự cũ nát, khoác lên mình khí chất nho nhã, cử chỉ hành động của anh nhìn có vẻ rất vô tâm nhưng lại mang sự uy hiếp không thể kháng cự, ung dung từ tốn đối diện với tất cả những chuyện xảy ra trong quá trình phát triển sự nghiệp của gia tộc Edward...
Bà Sandy ngồi trên băng ghế cạnh xích đu, mắt nhìn về phương xa, quanh mắt đầy những nếp nhăn. Người phụ nữ dù có xinh đẹp đến đâu thì cũng sẽ có ngày trở nên già nua.
Trong mắt bà dường như nhìn thấy bóng dáng của người thiếu niên năm đó, “Chớp mắt một cái, ngài ấy đã trưởng thành rồi!”
Không chỉ trưởng thành mà còn rất ưu tú, mọi người đều ngưỡng mộ. Mọi người đều cho rằng gia tộc Edward sẽ từ thời của anh mà bắt đầu suy vong, nhưng không ngờ anh lại chính là người dẫn dắt gia tộc Edward bước vào thời kỳ hoàng kim.
Cung Ngũ há hốc miệng, đầu óc rồi mù như một nồi cháo, sững sờ nhìn bà Sandy, một hồi sau cô mới mở miệng nói: “Bà Sandy, anh Tiểu Bảo rất trân trọng bản thiết kế của anh ấy đúng không?”
Bà Sandy mỉm cười: “Đương nhiên, tất cả những nhà thiết kế luôn xem trọng thành phẩm của mình, bất luận là chữ hay là bản vẽ, Công tước Edward cũng không ngoại lệ.”
Cung Ngũ hít hít mũi, lại hỏi: “Khi tôi bị bắt đến Tam Giác Vàng, anh Tiểu Bảo cho người mang những bản thiết kế từ phủ Công tước đi sao?”
Bà Sandy mỉm cười: “Đương nhiên, hơn nữa còn vội vã ngày đêm, dùng chuyên cơ chuyển đi. Khi ngài Edward không ở phủ Công tước, ông Eugene toàn quyền phụ trách, chuyện ở đây do một tay ông ấy lo liệu.” Bà có chút bất ngờ hỏi: “Lẽ nào Ngũ tiểu thư không biết sao?”
Cung Ngũ lập tức nhe răng nhìn bà: “Tôi có nghe nói, nhưng mà... không được nghe chi tiết như vậy.”
Bà Sandy lập tức mỉm cười nói: “Cô muốn nghe chi tiết? Vậy cô cứ đi tìm ông Eugene, ông ấy biết rõ nhất.”
Cung Ngũ lập tức gấp sách lại, đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt bà Sandy, đột nhiên cúi đầu hôn lên mặt bà một cái, vui vẻ nói: “Bà Sandy, cảm ơn bà. Tôi phải đi tìm ông Eugene...”
Nói xong thì cô xoay người chạy về phía trước.
Bà Sandy xoay đầu lại, đi theo phía sau hét lên: “Ngũ tiểu thư, điệu bộ, chú ý điệu bộ!”
Cung Ngũ vội vàng ngừng tung tăng, nho nhã rẽ qua một góc, sau đó co chân chạy tiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...