Chiêm Húc cử động cơ thể, người bị đè chặt. Hắn ta cười nhạo một tiếng, để mặc cho người sau lưng còng tay mình lại, mắt nhìn chằm chằm vào Công tước đại nhân, “Tôi còn nghĩ Công tước Edward thủ đoạn cao siêu, thần thông quảng đại, bây giờ xem ra1cũng chỉ có vậy thôi.”
Công tước đại nhân không trả lời, chỉ yên lặng nhìn Chiêm Húc bị người ta áp giải đi, “Anh Chiêm, thật là đáng tiếc, không ngờ lần đầu chúng ta gặp mặt lại là ở đây.”
Chiêm Húc chế giễu: “Vậy thì sao? Để tôi suy nghĩ xem, anh8đến đây để làm gì? Theo như tin tức, Công tước Edward của Gaddles đến thăm chính thức nhà nước, ha ha, đi thăm cấp nhà nước mà muốn biết cô ấy ở đâu à? Anh nhất định muốn biết, nhưng dựa vào cái gì mà tôi phải nói anh biết? Anh cảm2thấy anh gặp cô ấy rồi thì sẽ ra sao?” Hắn ta đột nhiên vùng vẫy cơ thể, bước đến trước mặt Công tước đại nhân một bước, áp sát vào anh, “Anh nghĩ rằng... mọi chuyện vẫn còn như trước kia? Đừng có mơ!”
Công tước đại nhân nhìn chằm chằm vào mắt4hắn ta, mở miệng: “Bất luận kết quả ra sao thì tôi đều chấp nhận. Còn về chuyện lúc trước ra sao, bây giờ tôi không biết, sau này, càng không biết. Tạm biệt anh Chiêm!”
Tướng quân phất tay, Chiêm Húc bị người ta đưa đi.
Người đứng đầu tập đoàn vũ trang số một là Chiêm Húc bị bắt. Tối hôm đó, chính phủ liên bang Shava tiến hành cuộc càn quét quân sự quy mô lớn đối với tập đoàn Chiêm Thị.
Cung Ngũ bị tiếng súng đánh thức.
Tối hôm đó, Chiêm Húc nói sẽ về sớm, thậm chí còn nói sẽ cùng Cung Ngũ ăn cơm, kết quả cơm tối Cung Ngũ chỉ ăn một mình. Người khác đều cảm thấy bình thường, ngài Chiêm nhất định là khó lòng từ chối nên đã ở lại bên ngoài.
Cung Ngũ cảm thấy người không giữ lời hứa là không tốt, những chuyện khác thì chẳng sao cả, ăn cơm một mình thì sao? Thơm ngào ngạt!
Vì Chiêm Húc hứa là sẽ đưa cô về nhà, tâm trạng của Cung Ngũ mấy ngày nay đều rất tốt, lúc nói chuyện với Chiêm Húc thường hết sức phấn khởi, cứ cảm thấy Chiêm Húc thật sự là tên bắt cóc tốt nhất trên đời này.
Cô vui vẻ đi ngủ nhưng lại bị tiếng súng làm cho giật mình thức dậy.
Cô vội vàng trèo dậy, bên ngoài âm thanh ầm ĩ. Cô nhảy lên, khom lưng nhìn ra ngoài thông qua cửa sổ, phát hiện dưới núi có rất nhiều người xông lên, khí thế hùng hồn, trang bị vũ khí đầy đủ.
Phụ nữ trong phòng đều bị giật mình thức dậy nhưng không có ai kêu lên, mà im lặng ngồi vào chung một góc. Cung Ngũ không nói gì, cô cũng vội vàng ngồi xuống cùng bọn họ.
Đám phụ nữ đó đều đã sống ở vùng đất loạn lạc này rất lâu, bọn họ nhất định biết cách tốt nhất để bảo vệ mình.
Cung Ngũ biết vào giờ phút này cô không thể đi ra phía trước, dù sao thì cô cũng là một cô gái trẻ mà đám phụ nữ này toàn những người trung niên, lỡ đám người đến là cầm thú thì sao? Điều đó có nghĩa là những cô gái trẻ tuổi sẽ thảm nhất nên cô chỉ có thể trốn ra đằng sau, khi nào không trốn được nữa mới tính tiếp.
Thật ra trong lòng cô đang rất hoài nghi, có phải Chiêm Húc đã xảy ra chuyện rồi không? Buổi tối hắn ta chẳng trở về mà lại có một đám người trang bị vũ khí xông đến.
Cung Ngũ ôm đầu gối, nhắm mắt, tại sao không sớm cũng chẳng muộn, mà cứ đúng vào lúc này? Chiêm Húc đã nói sẽ thả cô về, kết quả lại có chuyện rắc rối, tại sao chứ?
Lẽ nào số mạng của cô không tốt?
Cô nhắm mắt, không cử động. Chẳng bao lâu sau, cửa bị người ta đạp ra, đồng thời có năm sáu người trang bị vũ khí đi vào. Tay bọn họ vẫn còn cầm súng, đạp cửa phòng này ra, phát hiện ở đây toàn là phụ nữ, bọn họ liền phân tán ra, có người mở miệng nói: “Toàn bộ mọi người ở lại đây, không được phép đi đâu hết, ai rời khỏi đây thì giết người đó.”
Đám phụ nữ dồn càng sát nhau hơn, sau đó mỗi phòng đều có một người trang bị vũ khí đứng canh giữ, những người khác thì tiếp tục đuổi ra sau núi.
Một lát sau, ngoài cửa lại náo loạn, hình như có nhân vật quan trọng nào đó đến. Số người bảo vệ canh gác đột nhiên tăng lên, người đứng ngoài cửa lập tức đứng nghiêm hành lễ, sau đó thì có người bước vào.
Bóng dáng cao lớn và đám phụ nữ đang ngồi dưới đất tạo ra hai hình ảnh trái ngược hoàn toàn, tầm nhìn của anh lướt qua những người đang ngồi dưới đất, sau cùng dừng lại trên người Cung Ngũ.
Anh không lên tiếng, chỉ nhấc chân đi chậm rãi về phía cô. Người bên cạnh anh liền nhanh chóng đá những người phụ nữ cản đường ra, bọn họ cũng rất hiểu chuyện nên vội vàng tránh đường.
Công tước đại nhân đi đến trước mặt Cung Ngũ, sau đó từ từ ngồi xổm xuống, giơ tay xoa đầu cô.
Cung Ngũ đang úp đầu lên gối nhắm mắt lại, khi cô cảm thấy có người đang xoa đầu cô thì cô mở mắt ra.
Tuy không ngẩng đầu, nhưng rất kỳ lạ, cô biết người đến là ai.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh, gương mặt đó cô vẫn thích, tay anh vẫn rất đẹp, nhưng không biết vì sao, lúc cô nhìn thấy anh không còn chút kích động nào nữa, thậm chí còn thấy đau lòng và tổn thương nhiều hơn.
Cô rất để ý, cô vô cùng để ý, thì ra trong lòng anh, mạng sống của cô không bằng những bản vẽ kia.
Tay Công tước đại nhân xoa trên đầu cô, anh mở miệng, định nói gì đó nhưng phát hiện bản thân không nói nên lời.
Anh muốn nói anh rất vui, thì ra cô vẫn còn sống. Anh muốn nói anh thật sự rất rất lo lắng cho cô. Anh muốn nói anh rất nhớ cô, luôn nghĩ đến cô... Nhưng khi anh nhìn thấy cô vẫn còn sống và đứng trước mặt cô, anh lại không nói nên lời.
Anh giơ tay, nhẹ nhàng vòng qua lưng cô, kéo cô vào trong lòng mình, ôm thật chặt, siết thật chặt, cứ như muốn vùi cô vào người mình. Anh ôm lấy cô không cử động, từ từ nhắm mắt lại.
Anh đã xác định, đây chính là Tiểu Ngũ của anh. Đây là mùi của Tiểu Ngũ, anh biết cô gái của anh nhất định sẽ sống mạnh mẽ đến ngày anh tới đón cô.
Thật là tốt, cô vẫn còn sống!
Cô còn sống, quan trọng hơn tất cả mọi chuyện.
Cung Ngũ trừng mắt dựa vào vai anh, sau đó cô giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy eo anh, ánh mắt nhìn ánh sao lấp lánh ngoài cửa sổ. Thật tốt, cô có thể về nhà rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...