Công Tước

Mễ Điển được người ta đưa đến, cô ta cắn môi dưới, cúi đầu đứng trước mặt Chiêm Húc, biểu cảm có chút hoảng loạn.

Cô ta dè dặt nhìn hắn, nói: “Ngài Chiêm, ngài đừng trách Tiểu Ngũ, tôi tin cô ấy không phải cố ý, chỉ là nhất thời lạc đường...

Cô ấy chỉ đi cùng tôi năm sáu lần, không quen thuộc đường ở đây, nhất định là lạc đường rồi...”

Chiêm Húc chỉ im lặng nhìn cô ta, hỏi: “Cô và Tiểu Ngũ đến đó làm gì?”

“Hai ngày nay phụ trách giặt quần1áo, đa số chỉ có mình tôi nên tôi giặt rất chậm.

Hôm nay thấy trời sắp mưa, tôi còn một chậu quần áo để đó, chân tôi bị trật, một mình mang không hết nên tôi nhờ Tiểu Ngũ giúp đỡ...”

Mễ Điển cúi đầu, “Tôi rất tin tưởng Tiểu Ngũ, dù sao thì mối quan hệ của cô ấy và ngài Chiêm rất tốt, ngài Chiêm lại rất tin tưởng cô ấy.

Tôi hoàn toàn không nghĩ Tiểu Ngũ sẽ bỏ trốn, vì cô ấy chưa từng nói những lời như vậy trước mặt tôi...”

Tầm nhìn8của Chiêm Húc lướt qua người cô ta một vòng, đột nhiên hỏi: “Một ngày cô thay mấy bộ đồ?”


Mễ Điển sững sờ: “Sáng tôi giặt quần áo thì bị ướt đồ nên đã thay một lần, lúc trở về không tìm được Tiểu Ngũ, tôi đã bị ngã, quần áo bị bẩn, dính đầy bùn đất nên lại thay lần nữa...”

Chiêm Húc nhìn cô ta chằm chằm, ánh mắt lướt qua chân cô ta một cái, “Thường ngày mối quan hệ của cô và Tiểu Ngũ rất tốt?”

Mễ Điển cắn môi: “Cô ấy2ở đây không quen biết ai khác, cũng chỉ nói chuyện với tôi, hai chúng tôi xem như có chăm sóc lẫn nhau.”

Cô ta ngẩng đầu, nước mắt bắt đầu tuôn rơi: “Ngài Chiêm, lẽ nào anh nghi ngờ tôi thả Tiểu Ngũ đi?”

Cô ta vội vàng nói: “Người như tôi làm gì có bản lĩnh thả Tiểu Ngũ đi? Dù tôi có thật sự thả cô ấy đi, tôi cũng hiểu nếu cô ấy không đi được, không phải tôi sẽ hại cô ấy sao?”

Chiêm Húc chậm rãi bước đến trước mặt cô ta, sau4đó mỉm cười, giơ tay xoa mặt cô ta, nói: “Sao có thể? Mễ Điển luôn hiểu chuyện hơn những cô gái khác, tuyệt đối sẽ không phản bội lại tôi, có đúng không?”

Mễ Điển gật đầu: “Đúng vậy, tôi tuyệt đối sẽ không phản bội ngài Chiêm, tôi cũng không bỏ trốn.

Ai cũng có thể trốn, nhưng tôi sẽ không trốn.”

Chiêm Húc gật đầu: “Về ăn cơm đi.”


Mễ Điển dè dặt hỏi: “Vậy Tiểu Ngũ...”

Chiêm Húc mỉm cười, nói: “Cô ấy chạy không được đâu, bất luận là chạy đi đâu, tôi cũng sẽ tìm cô ấy trở về.”

Mễ Điển mím môi, thăm dò hỏi: “Nếu tìm thấy rồi, ngài Chiêm định xử lý Tiểu Ngũ thế nào? Dù sao thì cô ấy cũng vô tội mà.”

“Đối với một kẻ phản bội lại tôi, tôi tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.”

“Nhưng ngài Chiêm, nếu lỡ không tìm thấy Tiểu Ngũ thì sao?”

Mễ Điển lo lắng hỏi: “Dù sao Tiểu Ngũ cũng không quen thuộc với hoàn cảnh ở đây, lỡ chết ở một chỗ nào đó thì phải làm sao?”

Chiêm Húc mỉm cười: “Dù có chết rồi thì tôi cũng phải nhìn thấy thi thể của cô ấy.”

Hắn ta nói: “Cô cứ trở về trước đi.”

Mễ Điển vẫn còn định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không dám hỏi nhiều, vẻ mặt vô cùng lo lắng đi về phía cửa, đi được hai bước thì xoay đầu lại: “Ngài Chiêm, Tiểu Ngũ cũng chỉ là bất đắc dĩ, nếu ngài Chiêm tìm thấy Tiểu Ngũ, hi vọng ngài có thể tha cho cô ấy một con đường sống...”

Chiêm Húc nhìn cô ta, câu nói sau cùng của Mễ Điển bị ánh nhìn chằm chằm của hắn ta làm cho nghẹn lại, xoay người vội vàng rời khỏi.

Chiêm Húc hơi ngước hàm dưới, nói: “Đến bờ sông, tìm kiếm thật kỹ ở đó, đặc biệt là những chỗ có rau ngổ mọc, bất cứ ngóc ngách nào cũng không được bỏ qua, sống phải thấy người chết phải thấy xác.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui