Cung Ngũ ngồi bên dưới, im lặng nghe động tĩnh bên ngoài, thấp thoáng nghe thấy chút tiếng động, qua một hồi sau thì đến chút âm thanh cuối cùng cũng không còn.
Cô ngồi yên bất động bên dưới, khoảng hơn mười phút sau, cô từ từ đứng dậy, cử động thử tay chân phát hiện ngoài chân hơi bị1đau một chút thì không còn phản ứng gì khác.
Cô dùng tay xoa thì cảm thấy rất may mình không bị gãy xương, điều này khiến cô có chút vui mừng.
Cô đứng dưới bẫy tối om tìm kiếm một hồi, phát hiện bẫy này không giống như kiểu trong sách hoặc trên truyền hình, không có bê tông, cũng8không phải là kiểu hình phễu.
Vách xung quanh là đất còn rất mới, sờ vào thấy trơn bóng, có mùi vị của mật ong, Cung Ngũ nếm thử, phát hiện đúng là mật ong.
Cô bắt đầu có chút vui mừng, Mễ Điển là một cô gái, còn là người mới đến hơn bốn tháng nên cô ta không có2nhiều sức lực để đào một cái hố bẫy, cũng không hiểu nên bố trí bẫy như thế nào.
Thông thường, khi thợ săn đào bẫy thì sẽ ném xuống những vũ khí có thể giết được con mồi.
Cung Ngũ giơ tay chân ra, thăm dò thử độ rộng của bẫy, kết quả vừa dang hai tay ra thì phát4hiện hai tay có thể chạm được hai bên vách hố.
Vách được bôi trơn bằng mật ong, cả dưới đáy cũng có mật ong, cô thậm chí còn mò thấy được một chậu sành đựng mật ong.
Bẫy không thông gió, khắp nơi đều được bôi mật ong rất trơn.
Cung Ngũ mò được cái ô cô mang theo để đề phòng Mễ Điển ám toán cô, lại mò được cả chậu sành.
Cô lật ngược chậu sành lại, một chân bước lên, một tay vịn vào vách hố, dùng đầu nhọn của cái ô ra sức chọc tấm ván phía trên ra, hi vọng có thể tạo ra lỗ thông gió.
Cô sợ mình không chết vì đói và khát mà sợ bị ngạt thở chết ở đây.
Bùn đất và lá bên trên rơi xuống cánh tay của Cung Ngũ, Cung Ngũ nhắm mắt, dựa vào cảm giác tiếp xúc mà đoán xem chỗ nào là khe hở, sau đó ra sức chọc vào chỗ đó.
Mễ Điển lấp một lớn lá chuối trên mặt ván, sau đó lại thêm một lớp đất, sau cùng thì phủ cỏ lên.
Vốn có thể làm hoàn mỹ không một kẽ hở, nhưng vì thời gian gấp rút nên cô ta đành phải vội vàng lấp lên rồi rời đi.
Ô của Cung Ngũ chọc thủng lá chuối, lớp đất thi nhau rơi xuống, sau đó cô chọc thủng lớp cỏ, vì thế nước và bùn liền rơi xuống.
Bên ngoài đang đổ mưa.
Trời đã tối dần, Cung Ngũ không dám chọc khe hở quá to, cô sợ mưa to sẽ làm ngập hố bẫy.
Đã có chỗ để thông gió, cô mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Loay hoay một hồi, Cung Ngũ cảm thấy mệt nên cô ngồi xuống.
Vừa đói vừa mệt, cô phải ăn no mới chống đỡ được.
Rõ ràng biết Mễ Điển không đáng tin, nhưng cô lại đi cùng, mà cô thật sự không ngờ Mễ Điển lại muốn giết người.
Con người rốt cuộc xấu xa thế nào? Cô nghĩ rằng quen biết Matthew là đã hiểu được, nhưng hiện giờ nhìn thấy một cô gái yếu đuối lại có thể làm ra chuyện như vậy, cô thật sự rất bất ngờ.
Cung Ngũ sờ nhẹ vào vách hố, mật ong dính đầy tay, còn mang mùi vị tươi mới của bùn đất.
Cô thử liếm một miếng, thấy nó rất ngon, đương nhiên cũng có thể là do cô đang đói.
Cả buổi tối, cô đã liếm hết mật ong trên một nửa vách hố.
Ở trong hoàn cảnh này, Cung Ngũ thật sự không thể ngủ được.
Cô ôm lấy chậu sành, thử khoét một lỗ rồi dùng chân đạp lên vị trí đó, sau khi so sánh thì đột nhiên phát hiện mình cao hơn một chút.
Mắt cô sáng lên, cô ôm lấy chậu sành, mỗi khi khoét một lỗ thì dùng tay sờ vào, dùng đất chất thành một đống ở vị trí tương đồng.
Cô không rõ phải đào bao lâu, nhưng cô biết, có hi vọng sẽ mạnh hơn không có.
Cô phải ghi nhớ rõ vách bên này, nếu tối nay không ra ngoài được thì mật ong trên vách tường còn lại sẽ là bữa sáng của cô.
Lúc ăn tối, Chiêm Húc ngồi một mình trước bàn ăn, hắn ngồi một hồi lâu thì ngẩng đầu: “Gọi Tiểu Ngũ đến đây.”
“Vâng, ngài Chiêm.”
Người đó đi được khoảng mười phút, lúc trở lại biểu cảm có chút kì lạ, “Ngài Chiêm!”
Chiêm Húc ngẩng đầu: “Sao thế?”
“Không tìm thấy cô Ngũ.”
Chiêm Húc sững sờ: “Ý gì?”
Hắn ta nhìn đồng hồ: “Đây là giờ ăn tối mà.”
“Không phải, người bên đó nói bọn họ trở về không thấy cô Ngũ, còn nghĩ cô Ngũ đang ở chỗ của ngày Chiêm.”
“Tiểu Ngũ hiện giờ đang ở đâu?”
Người đó trả lời: “Tôi đã cho người đi tìm rồi.”
Ngập ngừng, anh ta thăm dò nói: “Lúc nãy...
Mễ Điển nói tối nay cô ta nhờ cô Ngũ đến bờ sông lấy quần áo chưa giặt đem về, sau khi đến bờ sông thì cô Ngũ nói muốn đi vệ sinh.
Sau đó Mễ Điển đợi không thấy cô ấy, nghĩ rằng cô ấy đã về...
Cô ta cũng nghĩ cô Ngũ đang ở chỗ của ngài Chiêm…”
Có những lời anh ta không dám nói, dù sao thì ai cũng nhìn ra được Chiêm Húc có chút kì lạ.
Đối với con tin mang về, đây là lần đầu tiên hắn ta có thái độ như vậy.
Theo như ý của Mễ Điển thì Cung Ngũ có tám chín phần đã bỏ chạy.
Tay Chiêm Húc nắm chặt dao dĩa, một lúc sau, hắn ta nói: “Lập tức phái người lên núi xuống núi tìm, tất cả các con đường, cửa khẩu, đường lớn đường nhỏ đều không được bỏ sót, nhất định phải mang người sống về cho tôi!”
Sự thất vọng dâng trào trong lòng.
Hắn ta đối với cô như vậy còn không được sao? Đợi một chút cũng không được sao, rõ ràng hắn ta đã quyết định sẽ thả cô trở về, tại sao cô còn muốn trốn? Tại sao? Rõ ràng chiều nay, cô còn dùng gương mặt ngây thơ nói chuyện với hắn ta.
Từ trong mắt cô, hắn ta biết cô không sợ, không hoảng loạn.
Lúc đó, hắn ta còn nghĩ bọn họ thực sự là bạn bè.
Nhưng kết quả thì sao? Ánh mắt Chiêm Húc nhìn chằm chằm vào một chỗ, cô thông minh như vậy, lẽ nào không hiểu, ở đây, cô không có chỗ nào để trốn hay sao? Rõ ràng hắn ta đã nói với cô, chạy trốn khỏi đây là tự tìm đường chết, tại sao cô lại không nghe? Cô có biết ở đây, một cô gái xinh xắn đi lạc thì sẽ có kết quả thế nào không? “Tôi sẽ đi ngay.”
Người đó vội vàng rời khỏi.
Chiêm Húc nhìn thức ăn trước mặt rồi đột nhiên hất tung đi.
Giả dối! Giả dối! Căn bản chỉ là giả dối! Ngoài cửa lập tức có người chạy vào: “Ngài Chiêm!”
Chiêm Húc chậm rãi đứng thẳng người: “Gọi Mễ Điển đến đây.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...