Hai ngày liên tục Yến Đại Bảo đều ra ám hiệu tay với máy bay ghi hình, kết quả vẫn không thấy Lý Nhất Địch đến.
Anh Bánh Bao...
có phải quên mất cô rồi không? Yến Đại Bảo nhìn chằm chằm vào1máy bay ghi hình được giấu trong cành cây, lẽ nào máy bay này không phải do anh Bánh Bao đặt ở đây sao? Phải làm sao đây? Bản thân cô muốn rời khỏi nhưng không tìm được đường, quan trọng là trên đường8đi không có gì ăn thì phải làm sao? Mắt Yến Đại Bảo từ tròn xoe biến thành ủ rũ, ngày ngày cũng không nhảy nhót hùng hổ đi săn nữa.
Lý Nhất Địch rốt cuộc cũng mềm lòng, máy bay ghi hình trên2cành cây đột nhiên cử động, sau đó bay một vòng tròn trên đầu Yến Đại Bảo, rồi lại bay trở về vị trí ban đầu.
Yến Đại Bảo vừa thấy, lập tức hồi phục sinh khí, anh Bánh Bao đã nhìn thấy rồi!4 Để bày tỏ sự cảm ơn đối với bộ lạc, đêm đó Yến Đại Bảo đặc biệt dẫn người đi săn hai con heo rừng trở về, còn quàng vai bá cổ mọi người vây quanh đống lửa “là la la”
nhảy múa.
Khi mọi người đã chơi rất vui, Yến Đại Bảo nhìn thấy máy bay phía trên lại bay một vòng.
Vì thế cô nhảy ra, nói với người bên cạnh muốn đi vệ sinh, nhảy nhót chạy về phía đống rơm.
Khi đi vào thì bị Lý Nhất Địch bịt miệng lại, không một câu nói nào, trực tiếp kéo cô chạy, sau lưng còn có năm sáu người mặc đồ đen yểm trợ.
Vương tử thổ dân phát hiện Yến Đại Bảo chạy vào trong đống rơm, nhìn thấy nữ thần bị một người mặc áo đen kéo chạy đi, lập tức phát ra tín hiệu, “loa loa loa”
Người vây quanh đống lửa nghe thấy tín hiệu liền lập tức ngừng mọi hoạt động, cầm thương dài mâu dài xông về phía vương tử thổ dân.
“Anh Bánh Bao, họ đuổi đến rồi!”
Các thổ dân thường ngày đều đi chân trần nhảy lên nhảy xuống, chạy khắp nơi trên núi, tích lũy quanh năm suốt tháng, bàn chân to hơn người bình thường, tốc độ còn nhanh hơn cả vận động viên điền kinh.
Vương tử thổ dân đã đuổi kịp rất nhanh, vừa đuổi theo vừa hét to.
Lý Nhất Địch buông Yến Đại Bảo ra, “Hai người dẫn cô ấy đi trước, tôi sẽ đến sau.”
“Anh Bánh Bao anh định làm thế nào?”
Lý Nhất Địch ra hiệu: “Nghe lời đi!”
Yến Đại Bảo do dự một hồi: “Vậy anh phải trở về đấy!”
Lý Nhất Địch gật đầu: “Ừ.”
Vương tử thổ dân hùng hổ xông qua, không nhắm vào người khác, chỉ đặc biệt nhắm đến Lý Nhất Địch là người đã mang nữ thần đi.
Lý Nhất Địch giơ tay nắm lấy mâu dài, chân vừa nhấc lên, trực tiếp đá người ta bay ra, ngã vào người phía sau đang chạy đến.
Máy bay chuẩn bị bay lên, Lý Nhất Địch nhảy lên, giơ tay kéo hai người kia lên, “Đi!”
Vương tử thổ dân đứng bên dưới hò hét, trong lòng vô cùng đau khổ, nữ thần đã bị bọn họ cướp đi rồi! Có lẽ sau này bọn họ sẽ càng căm ghét con người hiện đại hơn.
Yến Đại Bảo ngồi trên máy bay, vẫn còn nhìn xuống dưới, bị Lý Nhất Địch giơ tay kéo đầu trở lại.
Anh nhìn vào gương mặt đen nhẻm của cô, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Đại Bảo giống như một tiểu thiên sứ, ở bên ngoài vật lộn hơn nửa tháng, không còn nhìn ra nữa.
Yến Đại Bảo hít hít mũi, nũng nịu nhìn Lý Nhất Địch: “Anh Bánh Bao.”
Mặt đen nhẻm nhưng hàm răng lại trắng sáng chói lóa, sự tương phản này khiến người ta không kìm được mà nhìn chằm chằm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...