Công Tước
Nếu nói chỗ Đại Bảo đang ở Lý Nhất Địch còn có cơ hội xâm nhập vào, vậy chỗ Tiểu Ngũ ở e rằng đến cả con muỗi cũng khó mà bay vào.
Vì tàn dư của lịch sử nên Tam Giác Vàng là nơi ba nước đều có thể quản lý, nhưng lại không nước nào muốn quản.
Qua1thời gian dài nơi này có rất nhiều tập đoàn buôn bán ma túy và các tổ chức vũ trang độc lập, nếu thật sự muốn quản lý thì phải tiêu tốn lượng lớn tiền bạc và binh lực.
Hơn nữa, là khu vực có nền kinh tế phát triển nên vùng Tam Giác Vàng mang lại khoản thu tài chính8rất phong phú cho ba nước.
Rõ ràng, cả ba nước đều biết nơi đây là một khối u ác tính nhưng vẫn giữ thái độ thờ ơ mặc kệ sự tồn tại của vùng đất u ám này.
Chiêm Húc hiểu rõ hơn ai hết về ưu thế của vùng đất mà hắn ta chiếm đóng.
Hắn ta có2đủ thời gian và lực lượng để đối đầu với Công tước đại nhân.
Có lẽ rời khỏi Tam Giác Vàng hắn ta phải lo lắng mọi chuyện, nhưng nếu ở đây, hắn ta chính là vua của nơi này.
Công tước đại nhân biết rõ Cung Ngũ ở đây nhưng anh không dám mạo hiểm xông vào.
Anh lựa4chọn dùng biện pháp mềm mỏng nhất đế đạt được mục đích, nhưng mà phải xem tâm trạng của Chiêm Húc thế nào đã.
Ví dụ, ngày hôm trước hắn ta còn chịu đưa ra nhiều điều kiện, nhưng ngày hôm sau hắn ta đột nhiên thay đổi, khi thì muốn tăng tiền, khi thì muốn bỏ hết tất cả điều kiện trước đó, thay bằng điều kiện khó khăn hơn.
“Tin mới nhất.”
Lý Nhất Địch kéo một sấp tài liệu ra, “Chiêm Húc đã giết Hắc Sát.
Hai ngày trước, hắn đã trở thành người đứng đầu của tập đoàn Hắc Sát.
Để thể hiện thanh thế, hắn đã giết cả đội vũ trang ba mươi người muốn phản đối hắn mà rời khỏi tập đoàn.
Sức mạnh của hắn đạt đến mức trước nay chưa từng có, chúng ta muốn tiếp cận hắn sẽ càng khó hơn.
Không biết Tiểu Ngũ...”
Công tước đại nhân mỉm cười, “Tiểu Ngũ không sao.”
Anh ngước mắt nhìn Lý Nhất Địch, “Em có một người bạn sống gần đó, có thể chuyển một chút tin tức đến cho chúng ta.”
Lý Nhất Địch ngồi lên ghế, hỏi: “Cậu định làm thế nào?”
Công tước đại nhân nhìn anh ta một cái: “Cô ấy đi thay cho Đại Bảo.”
Lý Nhất Địch mỉm cười, “Cậu nói câu này cứ như anh đã nói cái gì đó vậy, anh chỉ hỏi thôi mà.”
Công tước đại nhân trầm ngâm.
Một lúc sau, khi Lý Nhất Địch định đi ra ngoài, anh đột nhiên mở miệng: “Bất luận thế nào, em cũng phải đón Tiểu Ngũ trở về.”
Lý Nhất Địch xoay đầu lại, há miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói thế nào, sau cùng anh ta hỏi: “Bất luận kết quả ra sao?”
Chiêm Húc là người thế nào? Hắc Sát là người thế nào? Trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.
Cung Ngũ đi đến chỗ như vậy, sẽ có kết quả thế nào, bọn họ đều biết.
Dù sao thì ở một nơi giống như chỗ của bọn chúng, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Công tước đại nhân ngước mắt, “Bất luận thế nào cũng phải đón trở về.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...