Đối với Cung Ngũ, so với giặt giũ làm việc nhà thì nói chuyện nhẹ nhàng hơn nhiều, thế nên cô rất sẵn lòng nói chuyện với Chiêm Húc.
Nói chuyện có thể được ngồi, còn có trái cây để ăn, đương nhiên cô phải nắm bắt cơ hội1nghiêm túc ngồi nói chuyện rồi.
“… Em trai tôi nhỏ hơn tôi mười chín tuổi, đổi lại là anh, anh không buồn bực sao?”
Vẻ mặt Cung Ngũ đầy thương cảm nói, “Nếu không nể tình thằng bé trắng trẻo đáng yêu, tôi chắc chắn ta đã8tìm cơ hội cấu cho nó một phát khóc inh ỏi rồi.
Dù gì cũng nhỏ hơn tôi, nó cũng không thể đánh trả.”
Chiêm Húc đứng tựa vào khung cửa sổ của căn nhà trúc, ánh mắt trầm tư nhìn cô.
Cung Ngũ cúi đầu, vừa2nói chuyện, vừa ra sức bóc vỏ một quả vải to tròn trắng trẻo nhét vào miệng mình, đôi má lấm lem chẳng mấy chốc đã được nhét phồng lên, quả vải được cho vào miệng tách hạt, sau đó mới nhả vào lòng bàn tay.
Cô đột nhiên4ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh bất ngờ nhìn thẳng vào ánh mắt u sầu của Chiêm Húc.
Cô nhe răng, giơ hạt vải trong tay lên, hỏi: “Anh Chiêm, anh nói thử xem nếu tôi đem hạt vải này trồng xuống, năm sau nó có nảy mầm không?”
Chiêm Húc ho một tiếng, nhanh chóng di chuyển ánh mắt, “Khụ, cô có thể thử xem.”
Cung Ngũ xoay người đi bỏ hạt vải đó vào chiếc hộp nhỏ hình vuông bằng giấy do mình vừa gấp, cúi đầu lấy một quả vải khác, tiếp tục bóc, nói: “Nảy mầm cũng không được, đợi đến lúc ra quả thì lâu lắm…”
“Ba năm.”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngỡ ngàng: “Ba năm gì chứ?”
“Cây vải muốn ra quả, phải mất ba năm.”
Trong tay Chiêm Húc đang cầm một cốc nước, uống một ngụm, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói: “Lúc đó, cô có còn ở đây không?”
Vẻ mặt Cung Ngũ ngớ ra: “Ôi trời, cũng không đến mức ba năm sau vẫn không có ai thay tôi nghĩ cách cứu tôi về chứ? Số tôi đúng là khổ quá mà!”
Chiêm Húc quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Nếu Edward không chịu trả tiền chuộc cô về, cô sẽ làm sao?”
Thao tác bóc vỏ quả vải của Cung Ngũ sững lại, “Nếu không chịu, nghĩa là không nỡ hi sinh số thiết kế của anh ấy… Vậy, tôi còn có thể làm gì chứ? Tôi cũng không cắn được anh ấy, cũng không đánh được anh ấy, tôi chẳng có cách gì cả.”
Nói xong, cô tiếp tục bóc vỏ quả vải nhét vào miệng.
Chiêm Húc nhìn cô, “Nếu hắn không chịu trả tiền chuộc cô, cũng không muốn lấy bảng thiết kế ra trao đổi, cô có còn muốn trở về tìm hắn không?”
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn hắn ta một cái, tiếp tục ăn vải, “Có phải anh Chiêm cảm thấy tôi rất hèn không? Nếu anh ấy không có tiền tôi không trách anh ấy, nhưng anh ấy có tiền lại không nỡ chi, rõ ràng chính vì không để tâm đến tôi, sao tôi còn phải trở về tìm anh ấy chứ? Cũng đâu phải đàn ông trên đời này chết hết rồi đâu.”
Bóc không được, cô liền dứt khoát dùng miệng cắn một cái, xong tiếp tục ăn.
Chiêm Húc gật đầu: “Tôi còn tưởng phụ nữ đều là kiểu người cố chấp.”
Cung Ngũ nhướng mắt nhìn hắn ta, “Anh Chiêm, tư tưởng của anh vẫn đang dừng lại ở năm năm trước, phụ nữ lúc đó nếu đề nghị ly hôn thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng bây giờ đã không còn như trước, tư tưởng của anh cũng nên tiến bộ theo thời đại mới được, chả nhẽ chẳng có ai dạy anh phải đọc nhiều sách sao?”
Nói xong, cô lại phun một hạt vải ra.
Chiêm Húc đáp: “Chẳng có ai dạy tôi cả.”
Cung Ngũ vừa ăn vừa ngẩng đầu lên, thuận miệng nói: “Ba mẹ anh không nói cho anh biết sao?”
Chiêm Húc mỉm cười, “Tôi còn không biết họ trông như thế nào, chỉ biết họ đã từng tồn tại thôi.”
Tốc độ ăn trái cây của Cung Ngũ cũng chậm lại, dè dặt liếc nhìn hắn ta một cái, “Anh Chiêm, không lẽ… anh là trẻ mồ côi?”
Chiêm Húc từ từ đứng thẳng dậy, bước đến bên bàn ngồi xuống, “Trẻ mồ côi? Có thể xem là những đứa trẻ tương đối may mắn, dù sao tôi cũng có cơ hội được người ta nhận nuôi, còn rất nhiều người khác lại chẳng có cơ hội này.”
Cung Ngũ bĩu môi, “Chắc anh Chiêm là người may mắn trong số những người không may rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...