Nhạc Mỹ Giảo cúi đầu nhìn Tiểu Bát cười, “Có lẽ là do họ tưởng là như vậy.” Bà ngẩng lên nhìn Cung Ngũ, “Họ cướp gia sản của ông ngoại con, muốn mẹ lấy con trai họ, như vậy nhà họ có thể đoạt được tất cả mọi thứ ông ngoại để lại cho mẹ. Nhưng mẹ1đã từ chối, để danh chính ngôn thuận đoạn tuyệt với mẹ, họ đã làm rất nhiều chuyện vi phạm lời hứa ban đầu. Ít ra thì lúc đó đối với mẹ, mẹ cảm thấy họ vô cùng hèn hạ. Sau này, họ đưa cho mẹ ba mươi vạn, nói là trả lại tiền của ông ngoại để8lại cho mẹ, hủy bỏ mối quan hệ thu nhận với mẹ, mẹ cũng rời khỏi nhà họ.”
Cung Ngũ trầm mặc nhìn Nhạc Mỹ Giảo, không nói lời nào.
Nhạc Mỹ Giảo cười: “Tiểu Ngũ, con nhìn mẹ với ánh mắt đó là sao hả? Đều là chuyện đã qua rồi, bây giờ họ muốn làm hại mẹ thì2cũng không hại được nữa rồi.”
Cung Ngũ xoa tay bà: “Mẹ, con phát hiện ra là mẹ thảm hơn con nhiều.”
“Ngốc luôn rồi à?” Nhạc Mỹ Giảo trợn mắt lườm cô: “Thế thì có gì mà thảm hay không thảm chứ? Chẳng qua chỉ là một số chuyện bản thân đã từng trải qua thôi, trải qua càng4nhiều thì sau này chúng ta càng biết phải làm sao để tránh được những chuyện đó.”
Cung Ngũ hơi nâng cằm lên, khẽ lắc lư cơ thể, mắt nhìn về phía trước bất động, một lúc sau cô mới hỏi: “Họ đã đuổi mẹ đi rồi, vậy bây giờ họ còn muốn làm gì chứ? Đã không còn quan hệ gì với mẹ nữa rồi, tại sao họ vẫn còn muốn bám lấy chứ?”
Nhạc Mỹ Giảo: “Thì là bởi vì lòng người tham lam, rắn muốn nuốt voi chứ sao nữa.” Bà xoa mặt Bộ Tiểu Bát, cá chép nhỏ đang ngậm bầu ti ngủ say, không động miệng nữa. Nhạc Mỹ Giảo tách mặt cậu ra, kéo áo xuống, nói tiếp: “Người đó bị bệnh rồi, coi như là loại bệnh hành hạ người ta, không chết được nhưng sống khổ sở. Nếu làm phẫu thuật thì phải tốn rất nhiều tiền, sau này còn liên tục chi tiền thuốc men điều dưỡng. Dựa vào tình hình của họ hiện giờ thì chắc chắn có thể chi trả được số tiền này. Nhưng bởi vì sau này thu nhập kinh tế của họ đã kém hẳn đi, lại không có năng lực quản lý kinh doanh, tuy vẫn có công xưởng nhưng vẫn luôn ở trong trạng thái làm ăn lỗ vốn, để làm phẫu thuật, nửa năm trước họ đã bán công xưởng đi rồi.”
Nhà họ Nhạc không hề vẻ vang như bên ngoài nghĩ. Một là không có một người có đầu óc kinh doanh, hai là có biến cố đột ngột về tài chính, khi cần tiêu thì không thu lại được. Nếu như là mua bất động sản đầu tư thì còn khá, ít nhiều gì cũng sẽ tăng giá, nhưng họ chủ yếu tiêu vào xe cộ, đổi xe từ mười vạn sang chiếc ba mươi vạn, đổi chiếc xe ba mươi vạn lên năm mươi vạn, đến cuối cùng trước khi Nhạc Trung Xuân làm hiệu trưởng đã đổi lên chiếc xe hơn một trăm vạn.
Sở thích của Nhạc Trung Xuân ngoài xe cộ ra còn có câu cá, bản thân ông ta tiêu tiền hạn chế nhưng không khống chế được sự giày vò của thế hệ sau.
Nay Nhạc Dương dồn hết tâm sức muốn đi tìm Nhạc Mỹ Giảo, chủ yếu là vì Nhạc Dương có một người con trai không nên hồn. Biết gia đình có điều kiện, con trai của Nhạc Dương tiêu tiền như phá giống như con cháu các gia đình giàu có quyền thế khác, dần bước vào giới của tầng lớp thượng lưu. Đến môi trường nào thì phải làm chuyện trong môi trường đó. Lâu dầu, hắn bị nhiễm hết các thói quen tốt và không tốt, mới tí tuổi đầu đã ăn chơi trác táng phiêu lưu bài bạc, dần có tiếng tăm ở trong vùng. Nhắc đến cháu của hiệu trưởng Nhạc, người ta nghĩ ngay đến danh xưng “tiểu bá vương”.
Vốn dĩ nhà họ Nhạc cũng có tiền tiết kiệm gửi ngân hàng nhưng cũng không nhằm nhò gì so với những món tiền tiểu bá vương vung ra, có khi chỉ một đêm đã thua mất ba mươi vạn, năm mươi vạn. Người thua cá cược đều muốn gỡ lại vốn, sau đó càng ngày càng cược to, cho đến khi bị người ta đòi nợ. Người nhà họ Nhạc sợ mất mặt nên lén trả nợ cho tiểu bá vương một trăm hai mươi vạn, mong chờ hắn sẽ khá hơn, nhưng kết quả con người đâu có dễ thay đổi như vậy được chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...