Cung Ngũ: “Vì anh Tiểu Bảo không bóc nhanh bằng tớ, đồng nghĩa với việc đợi anh ấy bóc cho tớ ăn thì tớ đã ăn xong cả mâm rồi.”
La Tiểu Cảnh1phì cười, “Ngũ này, tớ cảm thấy khả năng giác ngộ của cậu cao thật!”
Khi ăn đến mâm thứ hai, nhiệm vụ bóc vỏ tôm cho Yến Đại Bảo của Cung Ngũ8cuối cùng cũng đã kết thúc vì Lý Nhất Địch thật sự đã đến.
Yến Đại Bảo vội vàng vẫy tay với anh ta, “Anh Bánh Bao mau lên mau lên, em muốn2ăn tôm!”
Lý Nhất Địch ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn mâm tôm đang bốc khói hừng hực để trước mặt, bên trong toàn là tôm hùm đất màu đỏ đang giơ nanh4múa vuốt.
Cung Ngũ ở bên cạnh nói: “Anh Lý đừng sốt ruột, tôi biết bóc, tôi dạy anh.”
Yến Đại Bảo chỉ vào La Tiểu Cảnh, nói với Lý Nhất Địch: “Anh Bánh Bao, anh xem cậu ta kìa. An Hổ Phách ăn nhiều như vậy, đều là do cậu ta bóc. Anh không đạt tiêu chuẩn rồi!”
Lý Nhất Địch: “Giờ anh giúp Đại Bảo bóc nhé.”
Anh ta đeo bao tay lên, học theo từng bước bóc vỏ tôm của Cung Ngũ.
Có những con người có học thế nào thì tư thế cũng không đẹp, nhưng có những người, dù tư thế không đẹp nhưng người ta cũng có thể làm ra được kiểu rất đẹp. Ví dụ như Lý Nhất Địch, rõ ràng chỉ là bóc vỏ tôm nhưng tư thế chẳng khác nào như đang tạo ra một tác phẩm nghệ thuật. Không chỉ có vậy, làm một lần là học được ngay. Sau khi bóc ba con, Lý Nhất Địch đã bóc rất thành thục, tuy tốc độ không nhanh bằng Cung Ngũ nhưng đã bắt kịp với tốc độ của Yến Đại Bảo.
Yến Đại Bảo cuối cùng cũng thấy vui: “Anh Bánh Bao, em muốn ăn nữa!”
Cung Ngũ khen ngợi: “Anh Lý học nhanh thật đấy!”
Lý Nhất Địch ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó tầm mắt lướt qua sau lưng cô, rồi lại rũ mắt xuống tiếp tục công việc trên tay.
Cung Ngũ đang định nhét con tôm vừa bóc xong vào miệng, bất ngờ có người chụp lấy tay cô, cúi đầu xuống ăn mất con tôm trong tay cô.
Cung Ngũ vừa quay đầu lại thì lập tức kinh ngạc thốt lên: “Anh Tiểu Bảo, sao anh lại đến đây?”
Công Tước đại nhân mỉm cười với cô, ngồi xuống: “Cả ngày không có tin tức của em, nghe nói em ở đây nên anh mới đến tìm.”
Cung Ngũ kinh ngạc: “Anh nghe ai nói thế?”
Công Tước đại nhân ngước hàm dưới, nhìn sang phía của Lý Nhất Địch: “Anh ấy.”
Cung Ngũ vội vàng nhờ ba mẹ Đoàn Tiêu mang một chiếc ghế sạch sẽ ra, “Anh Tiểu Bảo, anh ngồi đi, em bóc cho anh ăn!”
Công Tước đại nhân ngồi xuống cạnh cô, “Ừ!”
Bàn có sáu người, La Tiểu Cảnh bóc cho An Hổ Phách, Lý Nhất Địch bóc cho Yến Đại Bảo, Cung Ngũ phát hiện chỉ có cô là ngược lại bóc cho bạn trai mình ăn.
“Anh Tiểu Bảo, anh có thể giúp em bóc vỏ tôm không?”
Công Tước đại nhân vô tội nhìn cô. Cung Ngũ bĩu môi, từ bỏ: “Thôi cứ để em bóc cho anh Tiểu Bảo ăn vậy!”
Mấy người nói chuyện vui vẻ với nhau, ăn tôm hùm đất nóng hổi, từng tràng cười vui vẻ truyền ra. Lý Tư Không hít hít mũi, đứng bên cạnh cột điện nhìn về bên đó. Một lúc sau, anh ta chậm rãi quay trở lại xe rời khỏi đó.
Cuối cùng thì anh ta vẫn đến muộn một bước!
Anh ta dường như luôn muộn một bước, chỉ là trên thế giới này không có ba từ “sớm biết thế”.
Cung Ngũ bóc xong một con, chủ động nhét vào miệng Công Tước đại nhân, cô hỏi: “Ngon không? Ngon không anh Tiểu Bảo?”
Công Tước đại nhân mỉm cười gật đầu: “Ngon, rất thơm.”
Anh hơi nghiêng đầu, phát hiện bóng dáng đứng bên cột diện kia đã rời khỏi, rũ mắt xuống ngập ngừng, sau đó lại nhìn sang cô: “Tiểu Ngũ tự ăn đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...