Công Tước

“Đúng vậy, Tiểu Cảnh và Tiểu Ngũ, còn có hai cô bé nữa. Bốn người gọi ba mâm tôm hùm đất. Đây là đang ủng hộ cho chúng ta đấy.”

Quầy hàng xung quanh ngày càng nhiều, làm ăn khó khăn, người ta không đến quầy khác mà đến quầy của bọn họ nhất định là vì giao tình, dù sao thì ăn ở đâu mà chẳng là ăn? Trước đây còn phân biệt mùi vị của tôm hùm đất ở đâu ngon, nhưng hơn một năm gần đây khẩu vị của1các quầy hàng đều na ná nhau. Người ta buôn bán không tốt thì sẽ vội vàng cải thiện, có người còn tuyên bố có phương pháp gia truyền, dù sao thì chuyện làm ăn hiện tại không còn tốt như trước là sự thật.

Bọn họ đến sớm, ba mẹ Đoàn Tiêu mang ra cho họ một mâm to trước. Yến Đại Bảo vừa ngửi thấy mùi thì lập tức ứa nước bọt: “Thơm quá!”

Nhưng mà nóng quá, tay nhỏ của cô không cầm được, cầm càng tôm đưa đến trước8mặt, chỉ có thể không ngừng thổi ngón tay. Khi cô biết được tay mình vì cầm càng tôm mà còn dính mùi, cô có chút không chịu được.

Ngửi thấy thơm thì không sao, nhưng trên tay sao có thể dính mùi chứ?

Rất may người đi cùng cô đã sớm phân biệt được suy nghĩ trong từng ánh mắt và từng cái nhíu mày của cô, vội vàng đưa chai nước khử trùng, khăn giấy ướt cho cô, lau xong một lần thì lại lau thêm lần hai, sau đó thì2trừng to mắt nhìn tôm hùm đất trước mặt, không động tới.

Cung Ngũ vừa thổi hơi nóng, vừa bóc vỏ tôm. Kỹ năng bóc vỏ tôm của cô rất điêu luyện, hơn nữa động tác rất nhanh. Lột xong, cô còn nhớ rút chỉ tôm, rồi nhét cả con vào miệng. Yến Đại Bảo ngồi bên cạnh sững sờ nhìn, kéo góc áo cô: “Tiểu Ngũ, cậu bóc cho tớ được không?”

Cung Ngũ từ chối: “Không bóc!”


Yến Đại Bảo bĩu môi, chỉ có thể nhìn Cung Ngũ ăn quyết liệt. Quan4trọng là La Tiểu Cảnh còn đang bóc cho An Hổ Phách ăn. Cậu ta bóc cũng rất nhanh, An Hổ Phách cơ bản không cần động tay đến, ăn tôm do La Tiểu Cảnh bóc cũng đã đủ rồi.

“Tiểu Ngũ, tớ cũng muốn ăn...” Yến Đại Bảo kéo góc áo Cung Ngũ, “Tớ cũng muốn ăn.”

Cung Ngũ dạy cô ấy: “Cậu muốn ăn thì phải bóc.”

Yến Đại Bảo kiên quyết không bóc. Cung Ngũ liếc cô ấy một cái, cảm thấy cô ấy có chút đáng thương nên bóc một con nhét vào trong miệng cô ấy. Yến Đại Bảo sáng mắt lên: “Ngon! Tiểu Ngũ tớ muốn ăn nữa!”

Cung Ngũ đành phải tự ăn một con rồi lại bóc cho Yến Đại Bảo một con. Lột chán rồi, Cung Ngũ đột nhiên nói: “Yến Đại Bảo, cậu đưa điện thoại của cậu cho tớ.”

Yến Đại Bảo hỏi: “Làm gì?” rồi rút điện thoại ra đưa cho cô.

Cung Ngũ tháo bao tay dùng một lần ra, lấy giấy lau sạch rồi mở điện thoại của Yến Đại Bảo lên, cầm điện thoại sang một bên gọi điện.


Yến Đại Bảo đang dùng đũa ăn hai con tôm Cung Ngũ bóc cho mình trước đó, nhìn theo bóng dáng của cô, lẩm bẩm: “Tiểu Ngũ làm gì thế?”

Một lúc sau, Cung Ngũ quay trở lại, đưa điện thoại cho Yến Đại Bảo, tiếp tục bóc vỏ tôm.

Yến Đại Bảo nhìn chằm chằm con tôm trên tay cô.

Cung Ngũ trực tiếp nhét vào miệng mình, nói: “Đây là của tớ. Cái này mới bóc cho cậu này.”

“Cậu lấy điện thoại tớ gọi cho ai thế?” Yến Đại Bảo hỏi.

Cung Ngũ: “Gọi cho anh Bánh Bao của cậu, bảo anh ấy đến bóc vỏ tôm cho cậu.” Cô chu môi, chỉ vào La Tiểu Cảnh đối diện: “Cậu xem Tiểu Cảnh kìa, bóc đến giờ vẫn chưa ăn, đều cho An Hổ Phách ăn hết. Đó mới là bạn trai tốt, có biết không? Anh Bánh Bao của cậu phải học theo Tiểu Cảnh đấy.”

Yến Đại Bảo tán đồng gật đầu: “Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy cậu nói rất đúng!”

Cung Ngũ bóc xong thì để vào bát của Yến Đại Bảo, rồi đột nhiên buồn bã, nói: “Nhưng mà tớ nghĩ anh Tiểu Bảo sẽ không biết làm chuyện này.”

“Tại sao thế?” Yến Đại Bảo hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui