Yến Đại Bảo: “Lúc nhỏ tớ từng hôn anh Bánh Bao, cả anh Màn Thầu nữa.”
“Haiz…” Cung Ngũ không nói nên lời.
Cô vỗ vai Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo, tớ1cảm thấy có lẽ cậu không gả đi được rồi!”
Biểu cảm của Yến Đại Bảo như muốn khóc mà không có nước mắt: “Tại sao? Tớ với anh Bánh Bao đã8yêu nhau rồi, tại sao còn không gả đi được?”
Cung Ngũ thở dài, “Cái này... Yến Đại Bảo, cậu thật sự muốn yêu đương à?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Đương nhiên,2cậu và anh tớ tốt vậy rồi, cậu còn đến Gaddles sống với anh ấy, tớ một mình rất đáng thương!”
Cung Ngũ, “Chuyện này... cậu và anh Bánh Bao bây giờ4ở bên nhau rất tốt, tâm trạng tốt quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Nhưng mà tớ cũng thấy rất hiếu kỳ, cậu như thế này mà anh Bánh Bao lại tình nguyện yêu đương với cậu, bái phục, bái phục!”
Yến Đại Bảo hất hàm, “Anh Bánh Bao thích tớ mà, thường hay tặng tớ đồ chơi đáng yêu. Tớ bảo anh ấy không tặng cũng không được. Anh ấy đã cho người chuẩn bị mở cửa hàng bánh kem, tớ sẽ mau chóng có bánh kem ăn thôi!”
Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, anh Bánh Bao của cậu làm rất tốt. Đương nhiên rồi, nếu anh ấy làm cậu không vui, ba cậu chắc sẽ không tha cho anh ấy. Nhưng mà Yến Đại Bảo này, nếu cậu đi chơi, anh Bánh Bao của cậu không đồng ý thì sao?”
Yến Đại Bảo: “Tớ còn chưa nói với anh Bánh Bao nữa, chuyện này phải nói với anh ấy à?”
Cung Ngũ tỏ ra dày dặn kinh nghiệm nghiêng qua người cô ấy, “Tớ nói với cậu này. Tớ ở Gaddles nhưng luôn muốn về nhà, anh Tiểu Bảo đã nổi giận, anh ấy nói tớ chỉ muốn về nhà chơi, không thèm quan tâm anh ấy, tớ phải xin lỗi cả buổi anh ấy mới chịu thôi. Cậu nói xem, nếu cậu là bạn gái của anh Bánh Bao, cậu có nên nói với anh ấy một tiếng, tiện thể xem xem ý kiến của anh ấy thế nào không?”
Yến Đại Bảo mím môi, lập tức lấy điện thoại ra gọi đi: “Alo? Anh Bánh Bao!”
“Đại Bảo? Ăn cơm chưa?” Lý Nhất Địch nhìn đồng hồ: “Muốn anh dẫn đi ăn không?”
Yến Đại Bảo: “Em ăn rồi! Anh Bánh Bao, mấy ngày tới em sẽ đi chơi cùng Tiểu Ngũ và anh Tiểu Bảo!”
Lý Nhất Địch sững sờ: “Mấy ngày nữa? Tiểu Ngũ về rồi à?”
Yến Đại Bảo: “Vâng, trở về rồi! Anh Bánh Bao em báo với anh rồi nhé, bái bai!”
“Đại Bảo!”
Không đợi Lý Nhất Địch mở miệng, Yến Đại Bảo đã cúp máy. Anh nhìn điện thoại bị cúp ngang, giơ tay ấn huyệt thái dương.
Cửa phòng làm việc đột nhiên bị người ta đẩy ra, Lý Tư Không đi vào, “Anh, em đi ra ngoài một chút.”
Lý Nhất Địch không ngẩng đầu, hỏi: “Em đi đâu?”
Lý Tư Không: “Chẳng làm gì cả, chỉ muốn đi ra ngoài dạo thôi. Tù nhân cũng có lúc được hóng gió mà, em đã nghiêm túc lâu như vậy rồi, anh định ép chết em à?”
Ngày nào cũng bị trông chừng rất chặt, xung quanh có mười sáu người, thật sự là bước một bước cũng khó khăn. Lý Tư Không tức giận cũng tức giận rồi, nổi điên cũng nổi điên rồi, chân đã khỏi đi lại bình thường mà vẫn không cho anh ta ra ngoài? Còn vương pháp hay không? Còn thiên lý hay không?
Lý Nhất Địch hỏi: “Còn muốn tố cáo với mẹ à?”
Lý Tư Không lắc đầu: “Không tố cáo gì nữa, tố cáo thì mẹ cũng bị anh lừa thôi. Em đây không ngốc, bị anh chơi một lần rồi lẽ nào còn có lần thứ hai?”
Lý Nhất Địch suy nghĩ, đột nhiên nói: “Thế này đi, cho phép em ra ngoài chơi vài ngày, nhưng mà mấy ngày sau thì phải ngoan ngoãn trở về, anh phải đi công tác một chuyến.”
Lý Tư Không lập tức nổi giận: “Anh nghĩ em không biết à? Đại Bảo sắp đi chơi, anh cũng muốn đi có đúng không? Anh suy nghĩ rất vẹn toàn! Em phải tố cáo với mẹ là anh đang áp bức em! Dựa vào cái gì mà anh có thể đi chơi cùng Đại Bảo để Đại Bảo được vui, còn em phải ngoan ngoãn ở nhà làm việc? Em nói cho anh biết anh không có cửa đâu! Hoàn toàn không có cửa đâu!”
Lý Nhất Địch nhìn anh ta một cái, “Vậy thì thời gian một tuần của em không còn nữa.”
Lý Tư Không: “Lý Nhất Địch, em nhịn anh lâu lắm rồi! Anh muốn đánh nhau có đúng không?”
Lý Nhất Địch cười lạnh: “Haha, chỉ với đôi chân tàn tật phải chăm sóc kỹ lưỡng của em mà muốn đánh thắng anh à?”
Lý Tư Không: “...”
Sau đó anh ta nổi giận bỏ đi, đi rất nhanh, để tránh khiến cho người anh trai tâm địa đen tối kia không cho anh ta thời gian một tuần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...