Công Tước

“Chú Út, cháu ngủ rồi. Lát nữa cháu ra ngoài gặp chú!”

Cửa lại bị đập rầm rầm, “Cháu gái, hôm nay tâm trạng của chú Út không tốt, mở cửa nói chuyện với chú chút đi. Nói không chừng, chú Út tâm trạng tốt sẽ cho cháu một bao lì xì lớn.”

“Ha ha. Lì xì của chú Út to quá, cháu nhận rồi sợ đau tay!” Cô nói rất khí thế song cô đã bò xuống giường.

Cô còn chưa đi đến thì đột nhiên nhìn thấy một bao lì lì dược nhét chầm chậm vào trong phòng qua khe cửa. Con ngươi cô xoay tròn, nghe thấy Cung Cửu Dương ở bên ngoài nói: “Cho cháu một cái trước làm tin. Mau mở cửa để chú Út yêu thương cháu nào!”

Cung Ngũ: “…”

Thật muốn đem người này dìm chết trong bồn cầu!

Cô nhặt lì xì lên, mở ra nhìn, hai trăm đồng, cũng tàm tạm. Cô nhét tiền vào trong lợn tiết kiệm sau đó mới mở cửa.

Cung Cửu Dương đứng trước cửa: “Cháu gái đúng là thấy tiền sáng mắt mà! Ban đầu nghe người kia nói chú còn không tin, bây giờ thì tin rồi.” Nói xong hắn cười: “Ka ka ka…”

Cung Ngũ lạnh nhạt nói: “Cung Ngôn Thanh nói đúng không? Ừ, chị ta cao quý nhất.”

Cung Cửu Dương cười khẩy: “Cô nhóc, cháu cũng cá tính đấy!”

Hắn nghênh ngang đi vào trong, đánh giá căn phòng một lượt. Nhìn chiếc giày bị Cung Ngũ đá lung tung trên sàn nhà, hắn nhấc chân đá một cái, đôi giày nằm ngay ngắn lại, “Lười đến mức này, giày cũng không để cho ngay ngắn.”

Cung Ngũ khoanh tay trước ngực, mặt đề phòng: “Chú Út có việc gì thế?”


Cung Cửu Dương đi đến ngồi trên ghế cạnh bàn học của cô, chân bắt tréo, vỗ vào đùi mình, cười càn rỡ nói: “Cháu gái, đến đây ngồi trên đùi chú, để chú yêu thương cháu.”

Cung Ngũ trừng mắt: “Chú Út đến để chòng ghẹo cháu sao?”

“Chòng ghẹo cái gì chứ?” Cung Cửu Dương kiên quyết phủ nhận: “Khó nghe quá! Chú lấy thân phận là bề trên yêu thương cháu thôi.”

Cung Ngũ tức điên người, cái đồ không biết xấu hổ, cô chửi hắn: “Yêu thương cái đầu chú ấy! Chú bao nhiêu tuổi rồi? Tôi bao nhiêu tuổi? Chú xem tôi là trẻ lên ba à? Chú như vậy là biến thái đấy chú biết không?”

“Không để chú yêu thương cháu thì thôi đi, đừng mắng người chứ! Cháu đã gặp tên biến thái nào đẹp trai như chú chưa?”

Cung Ngũ định lắc đầu, sau đó nhớ đến ba của Yến Đại Bảo, cô gật đầu nói: “Gặp rồi!”

Cung Cửu Dương bị cô chẹn họng suýt nữa không nói nên lời, lại ra vẻ ông cụ non: “Cháu đó, sao lại làm cho người ta chán ghét như vậy!”

Cung Ngũ nheo mắt: “Cháu như thế đây! Chú Út thăm cháu xong rồi, có thể đi rồi.”

“Gấp cái gì chứ?” Cung Cửu Dương mắt long lanh liếc nhìn Cung Ngũ, khiến cho Cung Ngũ bất giác run rẩy. Hắn nói: “Cháu ở ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy, chú Út đặc biệt đến thăm cháu. Cháu có thể nhẫn tâm muốn đuổi chú Út đi à?”

Cung Ngũ cho hắn năm mươi chín điểm diễn xuất. Nguyên nhân không đạt là do hắn quá cợt nhả.

“Có thể.”


“Chú nhiều tuổi hơn cháu, còn là bề trên của cháu, cháu đối xử với ông già này như vậy sao? Mặc dù chú không phải ba cháu, nhưng chú chính là ba… ba nhỏ* của cháu, không khác gì với ba cháu. Cháu đường đường là một thanh niên có xuất thân tốt, bách hạnh hiếu vi tiên đâu**? Trái tim nhân ái của cháu đâu?”

Gương mặt Cung Ngũ co rút: “Chú nhỏ, năm nay chú thọ bao nhiêu rồi?”

Cung Cửu Dương đi đến trước mặt cô: “Nhìn vào mắt chú! Cháu gái, tuổi tác không phải là vấn đề, cháu chỉ cần nhớ chú là chú Út của cháu là đủ rồi.”

“Chú Út, lát nữa phải ăn cơm, chú quay về nghỉ ngơi chút đi. Chỗ cháu bẩn thỉu lộn xộn, ngộ nhỡ làm bẩn đôi mắt trong sáng của chú thì phiền phức lắm.”

“Không phiền. Cháu gái nhớ mua cho chú Út một lọ thuốc nhỏ mắt để rửa là được. Nào, cháu gái nhỏ, ngồi xuống, chú Út rảnh rỗi nói chuyện với cháu, tăng thêm tình cảm giữa hai chú cháu ta.” Cung Cửu Dương kéo một cái ghế băng khác đến, ấn Cung Ngũ ngồi xuống: “Nói cho chú Út nghe, cuộc sống của cháu có gì khó khăn nào?”

Cung Ngũ đờ đẫn lắc đầu: “Không có khó khăn.”

“Thế trong trường học có ai bắt nạt cháu không?”

Cung Ngũ tiếp tục lắc đầu: “Không có. Quan hệ của cháu rất tốt.”

“Vị hôn phu của cháu đối xử với cháu có tốt không? Đã ngủ với nhau chứ? Định bao giờ sinh em bé?”

Cung Ngũ hiểu chuyện này mới là trọng điểm. Lúc này thấy chú Út đột đột nhiên vội vàng lôi kéo nhiệt tình như thế là có ý đồ gì chứ, thì ra là vì có liên quan đến Bộ Sinh.

Khóe mắt Cung Ngũ khẽ giật: “Chú Út, cháu mới mười tám tuổi, còn đang đi học mà.”


“Đi học không làm lỡ việc sinh con mà. Cháu gái nhỏ, chú Út nói cháu nghe, bắt được một người đàn ông có tiền thì phải sống chết bám lấy, biết chưa? Cháu xem cháu ngốc như vậy, cháu không sợ vị hôn phu của cháu đá cháu à? Ban đầu còn đính hôn cái gì chứ? Trực tiếp kết hôn tốt biết bao!”

Cung Ngũ liếc mắt nhìn hắn: “Chú Út là người đàn ông tốt như vậy, thế cháu đã có thím Út chưa?”

“Chú Út của cháu là người đàn ông tốt tài giỏi tinh tế, phụ nữ bình thường không với tới được.” Cung Cửu Dương lại vuốt tóc, tự mình cảm thấy mình tốt đẹp chết đi được.

Cung Ngũ cười khan hai tiếng: “Không ngờ chú Út lại có sở thích khác người. Bái phục! Bái phục!”

Cung Cửu Dương nghiến răng: “Chẳng lẽ cháu cho rằng chú là gay chắc?”

“Chẳng lẽ không phải sao? Chú nói phụ nữ bình thường không với tới được, vậy thì đàn ông có thể với tới rồi.”

Cung Cửu Dương gõ vào đầu cô: “Con bé không biết lễ độ này…”

Khi Cung Cửu Dương đang gõ cái thứ ba thì Cung Tứ xuất hiện trước cửa phòng. Anh liếc nhìn Cung Ngũ rồi lại nhìn Cung Cửu Dương, lên tiếng: “Chú Út, Tiểu Ngũ.”

Anh đi đến kéo Cung Ngũ dậy, quở mắng cô: “Sao em lại không biết lễ độ thế? Đây là chú Út, ai cho phép em hỗn láo như vậy?” Anh lại quay người nói với Cung Cửu Dương: “Chú Út, Tiểu Ngũ còn ít tuổi, có chỗ nào mạo phạm đến chú, mong chú Út bỏ qua.”

Rất hiển nhiên Cung Tứ không phải muốn lấy lòng Cung Cửu Dương. Cung Cửu Dương nhìn anh với ánh mắt ghét bỏ, chậm rãi đứng dậy, “Tôi không tức giận, cậu nhiều chuyện gì chứ?”

Cung Ngũ kéo cánh tay Cung Tứ nói: “Anh Tư, chú Út đang tán gẫu với em. Chú Út rất thân thiện dễ gần, không sao đâu!”

Thân thiện dễ gần?

Đây chính là tên ngốc thần kinh thì có!


Cung Cửu Dương đánh giá Cung Tứ từ trên xuống dưới, ánh mắt rơi trên ngón tay anh, cười nói: “Nghe nói có một tên ngốc anh hùng cứu em gái để bị cắt ngón tay, thì ra là cậu à?”

Cung Tứ vội vàng cúi đầu: “Khiến cho chú Út lo lắng rồi, sau này Ngôn Đình sẽ cẩn thận hơn.”

“Ai lo lắng cho cậu? Tôi đang chế nhạo cậu không có chút năng lực gì cả. Đần!” Hắn lại liếc nhìn Tiểu Ngũ cười hì hì nói: “Cháu gái nhỏ, sau này chú Út sẽ lại tìm cháu chơi, dạy cháu cách quản chồng. Cháu đừng có bướng bỉnh đấy!”

Hắn bắn tim với Cung Ngũ rồi nghênh ngang đi ra ngoài.

Cung Ngũ rùng mình, xoa da gà nổi trên cánh tay, ghét bỏ nhìn bóng dáng Cung Cửu Dương. Đợi hắn đi xa rồi, cô mới khẽ đẩy Cung Tứ: “Anh Tư, chú Út nhà chúng ta có phải đầu óc có vấn đề không?”

Cung Tứ khóa cửa, “Chú ấy không phải đầu óc không tốt mà là quá tốt nên mới hơi thần kinh. Tiểu Ngũ, sau này em đừng ở một mình cùng với chú ấy. Con người chú ấy… anh nghe người ta nói chú ấy khá trăng hoa. Mặc dù nói là chú Út, nhưng… về chuyện nam nữ… không phải là tốt đẹp.”

Cung Ngũ gật đầu: “Ban nãy chú ấy còn chòng ghẹo em, không có chút dáng vẻ nào của bề trên. Còn đòi làm chú Út, em nhổ vào!”

“Đúng thế! Tiểu Ngũ, sau này phải nhớ kỹ, không được ở một mình với chú ấy.”

“Vậy nếu như chú ấy đến tìm em thì sao?” Cung Ngũ băn khoăn hỏi: “Em không được cho chú ấy vào phòng hả?”

Cung Tứ suy nghĩ một lát nói: “Nếu như ở trong nhà thì mở cửa ra. Nếu như ở bên ngoài, em đừng một mình cùng chú ấy vào mấy nơi có phòng tách biệt. Anh không yên tâm về chú ấy.”

“Chú ấy thật sự là chú Út của chúng ta sao? Em nghe ý của anh Tư sao giống như đang dạy em cách đối phó với kẻ biến thái thế!”

* Ba nhỏ: Tên gọi thân mật của chú

** Bách hạnh hiếu vi tiên: Con người có cả trăm đức hạnh, hiếu là đức hạnh đứng đầu tiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui