Không biết cô đã nhắc đến Matthew bao nhiêu lần rồi. Rất rõ ràng, việc Matthew hao công tốn sức lừa Cung Ngũ đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong cô. Cô là người rất rộng lượng, ruột để ngoài da, qua ngày hôm sau là quên hết mọi chuyện, chỉ có mỗi Matthew này là cô cứ1nhắc mãi.
Công tước đại nhân nhíu mày, “Matthew à? Anh thật sự không thích Tiểu Ngũ cứ nhắc đến cái tên này, giống như cậu ta có vị trí đặc biệt trong lòng Tiểu Ngũ vậy.”
Cung Ngũ xoay người đối diện anh, ôm cổ anh nói: “Anh Tiểu Bảo, em nói anh nghe. Matthew ở trong lòng em rất khác8biệt, cậu ta cơ bản không thể xem là người, mà là gia súc!”
Công tước đại nhân không nén được mỉm cười, “Được rồi, nếu chỉ là động vật thì anh cho phép Tiểu Ngũ nhắc tới.”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.” Cô lại lắc lư thiệp trong tay, “Anh Tiểu Bảo sẽ đi phải không? Em sẽ2xác nhận với giáo viên, bọn họ phải thống ghế số người tham gia để chuẩn bị chỗ ngồi.”
Không những vậy, còn phân biệt ghế khách quý và ghế thường, Công tước đại nhân nhất định sẽ được ngồi ở ghế khách quý.
Vì buổi lễ này, Công tước đại nhân còn cho người đặt lễ phục cho Cung Ngũ. Lúc4lấy số đo Cung Ngũ còn càu nhàu: “Anh Tiểu Bảo, chúng ta đến buổi lễ để xem náo nhiệt, thật sự cần phải mặc lễ phục sao?”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Tiểu Ngũ có thể không mặc, nhưng nếu Tiểu Ngũ không mặc thì nhất định sẽ hối hận.”
Cung Ngũ: “Thật sao?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ.”
Cung Ngũ bán tính bán nghi, đến ngày hôm đó thay lễ phục cô vẫn còn lải nhải, “Có phải hơi khoa trương rồi không?”
Nhưng vừa đến trường nhìn thấy mọi người thì cô mới biết đúng là vậy. Buổi lễ của trường này quả nhiên rất khác với những ngôi trường khác, đến cả các anh chị mặc quần áo tốt nghiệp cử nhân bên trong cũng có mặc lễ phục. Cung Ngũ giơ tay vỗ lồng ngực, nghiêng đầu mỉm cười với Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, anh nói đúng thật! Quả nhiên tin anh Tiểu Bảo là không sai!”
Cô trời sinh không phải là người đi đứng ngoan ngoãn, hiện có Công tước đại nhân đang đi bên cạnh, cô còn có chút đắc ý. Lúc bước đi dáng vẻ như muốn nhảy nhót, vừa đi vừa nhìn lung tung xung quanh, miệng còn nói không ngừng.
Công tước đại nhân vừa xuất hiện, hiệu trưởng Page liền nhận được thông báo, bà vội vàng dẫn theo vài lãnh đạo của trường ra đón tiếp.
Bà hỏi Cung Ngũ: “Ngũ, em muốn ngồi cùng bạn học hay ngồi cùng ngài Edward?”
Công tước đại nhân trả lời thay cô: “Cô ấy ngồi cùng tôi.”
Hiệu trưởng Page nhún vai: “Được thôi.”
Cung Ngũ được hưởng đãi ngộ của Công tước Edward cao cao tại thượng ở Gaddles, trong buổi lễ thì được ngồi ở hàng ghế đầu tiên, lại còn là vị trí dễ quan sát nhất. Cô lấy điện thoại chụp ảnh, sau đó gửi cho Yến Đại Bảo khiến Yến Đại Bảo tức đến vẹo mũi, trả lời tin nhắn: [Tiểu Ngũ, ngày nào cậu cũng chọc tức tớ, tớ sắp bị cậu chọc tức đến béo lên rồi!]
Cung Ngũ: [Yến Đại Bảo, cậu béo lên rồi à?]
Yến Đại Bảo: [Tớ đâu có béo, là do tớ hơi mũm mĩm trẻ con một chút thôi mà.]
Cung Ngũ: [Phải không? Chụp ảnh cho tớ xem xem.]
Đổi lại là người khác thì nhất định Yến Đại Bảo sẽ không chụp ảnh, nhưng người đó là Cung Ngũ nên Yến Đại Bảo tìm đủ các góc độ, sau đó chọn một góc mà cô thấy đẹp nhất chụp ảnh.
Cung Ngũ cầm điện thoại nghiêm túc xem, sau đó đưa cho Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo anh xem, Yến Đại Bảo nói cậu ấy béo lên, hình như béo một chút lên thật!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...