Nói xong, cô đi vòng qua Gloria, nhẹ nhàng xoay người, vui vẻ rời khỏi.
Lúc ngồi trên xe, Cung Ngũ cảm thấy tinh thần rất tốt. Khi trở về, việc đầu tiên cô làm sẽ là chạy đi tìm Công tước đại nhân, sà vào lòng anh làm nũng, “Anh Tiểu Bảo, hôm nay ở trường em rất nhớ anh.”
Công tước đại nhân tiện1tay đóng laptop lại, giơ tay ôm lấy eo cô, mỉm cười: “Thật không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Thật!” Tâm trạng cô tốt, nhìn thứ gì cũng vui, chu môi ra sức hôn lên môi anh, lại chậm rãi đứng dậy: “Anh Tiểu Bảo, hôm nay trên lớp em nghe có người nói, sau khi thi cuối kỳ xong sẽ có một bữa tiệc mời8mọi người đến trường tham dự, có phải không?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, đó là truyền thống của trường, nguyên nhân chính là để chia tay những sinh viên tốt nghiệp.”
“Anh Tiểu Bảo em đi thay đồ đã, chiều nay có tiết bắn súng. Ông Eugene nói rồi, tiết học đó sau này sẽ do anh Tiểu Bảo dạy!”
Nói xong thì cô2đã chạy vọt ra ngoài.
Công tước đại nhân nhìn theo bóng dáng cô mỉm cười: “Ừ!”
Anh lại mở laptop lên, nhanh chóng tắt video trên góc trái màn hình, lại đóng các file đang mở, đứng dậy đi ra ngoài.
Cung Ngũ thay đồ xong thì chạy ra. Đối với chuyện lắp ráp súng, cô từ một người ngẩn tò te không biết gì thì4bây giờ đã lắp súng vô cùng thuần thục, động tác lên đạn cũng rất thành thạo, vừa nhìn là biết đã tập luyện rất nhiều lần.
Ban đầu thì dùng súng lục nhỏ luyện tập, đợi sau khi cô luyện thành thục thì thay đổi sang dùng loại súng khác. Đương nhiên cô chỉ luyện đi luyện lại lắp súng, luyện đến cuối cùng cô nhắm mắt cũng có thể nhận biết được các linh kiện, biết rõ cái nào nên lắp vào đâu, thậm chí có thể tự lần mò lắp lại.
Cô vừa học loại súng mới nhất vừa lẩm bẩm: “Anh Tiểu Bảo, sao trường bọn em lại dạy cái này làm gì? Đây không phải là chuyện nguy hiểm cho sinh viên hay sao?”
Công tước đại nhân đứng bên cạnh cô, nhìn cô lắp từng chút một, giải thích: “Học bắn súng không phải là để làm chuyện nguy hiểm. Tất cả bọn họ đều biết bọn họ học bắn súng là sở thích. Ví dụ như súng mà anh tặng cho Bệ hạ, chỉ khi ngài ấy muốn luyện tập thì mới dùng trong bãi bắn súng. Đa số mọi người trong trường đều đã được học từ nhỏ, rất nhiều người bắn rất giỏi. Nên Eugene mới đưa môn bắn súng vào trong lịch học. Tiểu Ngũ không cần trở thành thần bắn súng, chỉ cần thi qua môn là được.”
Cung Ngũ vừa nghe, liền không khách sáo, đưa tay lên thề thốt: “Anh Tiểu Bảo, anh đợi mà xem, em nhất định sẽ trở thành thần súng! Bách phát bách trúng. Pằng! Pằng!”
Nếu đã là hợp pháp, hơn nữa mọi người đều biết, cô sẽ không chịu thua. Người ta dùng chuyện này để công kích anh Tiểu Bảo thì phải làm sao? Tuyệt đối không thể để mình thua kém được!
Ôn tập trước kì thi khá căng thẳng, Eugene rất chu đáo cho tạm dừng hết các tiết học khác, sắp xếp người ôn tập nội dung Cung Ngũ phải thi. Dù không thể đạt điểm A toàn bộ những cũng không thể quá kém.
Lúc ôn tập còn phải ngủ riêng với Công tước đại nhân, vì hai người ở cạnh nhau sẽ ngủ không yên, khiến hôm sau tinh thần cô không được tốt. Tóm lại, vì kỳ thi cuối kỳ này, Công tước đại nhân trực tiếp bị xếp vào vị trí cuối cùng.
Mục đích hiện giờ của Cung Ngũ là không thi lại, để không phải thi lại thì cô phải nỗ lực.
Ôn tập căng thẳng gấp rút một tuần liền, Cung Ngũ chẳng gọi cuộc điện thoại nào, thường thì Yến Đại Bảo gọi đến, còn không thì là Nhạc Mỹ Giảo gửi hình hoặc video của Bộ Tiểu Bát qua cho cô xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...