Cung Ngũ bên này cúp máy xong thì vui vẻ cất điện thoại chuẩn bị lên lớp, đột nhiên có người đi qua gọi cô: “Ngũ, bên ngoài có người tìm.”
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn cô gái chuyển lời một cái,1trực tiếp ném ra hai chữ: “Không đi.”
Cô gái đi qua, giơ tay gõ xuống bàn cô một cái: “Cậu nên đi đi, nhất định là có việc nên mới tìm cậu.”
Cung Ngũ ngồi nghiêm chỉnh, xem như chẳng nghe thấy,8lấy sách ra chuẩn bị lên lớp.
“Ngũ, cậu không đi à?” Cô gái đó hỏi: “Nói không chừng là có chuyện quan trọng cần tìm cậu.”
Cung Ngũ trả lời: “Không đi.”
Giáo viên đã vào lớp, cô gái đó ngồi ở cạnh2cửa, chỉ có thể nhanh chóng chạy ra nói một tiếng.
Gloria đứng khoanh tay ở ngoài, đôi mắt xanh ngọc phản chiếu ánh sáng lấp lánh vô cùng rực rỡ trên làn da trắng như tuyết, mái tóc vàng óng ánh4như lụa, cô ta hỏi: “Cô ta nói không ra?”
Cô gái xua tay, “Xin lỗi tôi phải lên lớp rồi.”
Gloria xoay người bỏ đi, giày cao gót bước đi trên sàn, tư thế đi ung dung nho nhã, rất có phong thái của thục nữ.
Cung Ngũ đã nghiêm túc tiếp thu tri thức của ngôi trường này hơn trước. Sau nửa năm lắng đọng, tiếng Anh của cô đã nhanh chóng tiến bộ, cô có thể nghe hiểu nhiều môn học hơn. Lịch học mà Eugene sắp xếp cho cô rất hữu dụng, giúp cho người không có cơ bản như cô có thể nghe hiểu được giáo viên đang giảng nội dung gì.
Kỳ thi cuối khóa sắp đến, lần đầu tiên Cung Ngũ cảm thấy thi cử đối với mình chẳng có gì đáng sợ, còn đa số những bạn học khác thảo luận với nhau, phần nhiều đều than vãn về kì thi sắp tới.
Sau khi tan học, Cung Ngũ vui vẻ thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra về. Từ sau khi làm hòa với Công tước đại nhân, cô cảm thấy tâm trạng của bản thân cực kỳ tốt.
Cô đeo cặp đi ra khỏi lớp, đi đến góc cầu thang thì bị người ta chặn lại.
Cung Ngũ kéo dây cặp, ngước quai hàm: “Chào Gloria.”
Gloria nhíu đôi chân mày tinh tế, cô ta mỉm cười nói: “Tôi nghĩ rằng cô sẽ đến tìm tôi, không ngờ nhiều ngày trôi qua nhưng vẫn không thấy cô đến.”
“Tại sao tôi phải tìm cô? Chúng ta không phải bạn học, nói đúng hơn thì cô còn là đàn chị của tôi nữa.”
Gloria mỉm cười: “Cô đã làm gì, lẽ nào trong lòng cô không rõ? Cô không đến tìm tôi, có phải là sợ chuyện xấu của cô sẽ bị người khác vạch trần không? Lẽ nào cô muốn ngài Edward vì cô mà không còn danh dự? Cô đúng là cô gái tự tư tự lợi, loại người như cô sao xứng đáng với ngài Edward?”
Cung Ngũ nở nụ cười, cô nói: “Tuy tôi không biết cô Gloria đang nói gì, nhưng mà tôi cảm thấy cô Gloria nhất định không hiểu mối quan hệ mà những người yêu nhau phải gánh vác. Cùng tiến cùng lùi, bất luận là khó khăn hay chuyên ô uế thanh danh, ngài Edward đều cùng tôi đối mặt. Anh ấy sẽ không vì danh tiếng mà bỏ vị hôn thê của mình. Tôi là người thế nào ngài Edward tự biết đánh giá, tôi có xứng với ngài Edward hay không cũng là do ngài Edward nói.” Cô tiếp tục mỉm cười, nói: “Cô Gloria là cô gái đẹp nhất ở Gaddles mà tôi từng gặp, hi vọng chúng ta có cơ hội trở thành bạn bè.”
Gloria vẫn nhớ khí thế hùng hổ khi cô tìm cô ta, hiện giờ đột nhiên nói những lời dễ nghe, cô ta lập tức trở nên cảnh giác: “Cô uống nhầm thuốc rồi à? Cô là kẻ trộm! Cô trộm bản vẽ của ngài Edward, vậy mà con còn mặt dày ở bên cạnh ngài ấy, cô có biết liêm sỉ hay không? Lẽ nào cô không sợ sẽ kéo ngài Edward xuống nước?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...