Cung Ngũ nói: “Nhất định lại là hổ sư tử gì đó, có cái gì mà đáng vui đâu?”
Yến Đại Bảo tức giận: “Vui mà! Vì chúng đáng yêu!”
“Được rồi, đáng1yêu, đáng yêu, tớ cúp máy đây, tớ phải vào học.”
Yến Đại Bảo nằm trên giường trong ký túc xá nghỉ trưa: “Tớ còn tận một tiếng nửa với vào học,8bái bai!”
Yến Đại Bảo cúp máy, cô gửi tấm hình bánh kem con hổ Cung Ngũ gửi cho Lý Nhất Địch, rồi gọi điện thoại cho anh: “Anh Bánh Bao!”
“Đại Bảo2sao thế? Thích bánh kem con hổ đó sao?”
“Em muốn ăn! Tiểu Ngũ cố ý gửi tấm hình đó cho em, lại không cho em ăn, em rất tức giận!”
Lý Nhất4Địch vội vàng nói: “Đại Bảo đừng giận. Tối nay anh đón Đại Bảo đến Tuyệt Địa ăn hổ nhỏ, cá sấu và đĩnh vàng nhé, có được không?”
Yến Đại Bảo lập tức hài lòng, “Vâng!”
An Hổ Phách đang gửi tin nhắn cho La Tiểu Cảnh, vui vẻ mỉm cười ngọt ngào, ngẩng đầu nhìn Yến Đại Bảo một cái: “Yến Đại Bảo, sao cậu lại thích ăn bánh kem thế?” rồi bổ sung thêm một câu: “Hình như cậu béo hơn lúc vừa khai giảng một chút rồi.”
Yến Đại Bảo sững sờ, vội vàng tìm gương: “Thật không? Có không? Lừa tớ à? Mami nói lúc nhỏ tớ mập mạp đáng yêu, lớn lên mà mập sẽ bị người ta gọi là con bé mập, tớ đã thon thả rất nhiều rồi.”
An Hổ Phách xoa xoa mũi, nói: “Tớ cảm thấy mặt cậu hình như đã mập lên rồi.”
Yến Đại Bảo bĩu môi: “Tớ thon thả rồi mà!”
Lam Anh vội vàng nói với An Hổ Phách: “Đại Bảo không mập, mặt chỉ mũm mĩm như trẻ con, đợi qua hai mươi tuổi thì sẽ tự động giảm bớt.”
An Hổ Phách đành phải nói: “Đúng, tớ không biết hình dung thế nào, là mũm mĩm như trẻ con. Ha ha ha...”
An Hổ Phách cười tươi tắn.
Yến Đại Bảo cuối cùng cũng hài lòng, nằm lên giường, ngước mắt nhìn sang chiếc giường trống bên cạnh mình, buồn bã: “Ôi, phòng của chúng ta Tiểu Ngũ đã đi rồi, sao chẳng có ai đến? Tớ cảm thấy thật là cô đơn!”
Lam Anh nhìn cô một cái, không nói gì.
Thật ra sau khi Cung Ngũ dọn đi, cô quản lý trong ký túc xá có sắp xếp cho một bạn nữ đến, kết quả bạn nữ đó tính cách không tốt. Cô gái đó không lén trộm đồ gì nhưng lại thích dùng mỹ phẩm của người khác, lại còn kén cá chọn canh. Ví dụ cô ta cảm thấy mỹ phẩm của An Hổ Phách không tốt, cô ta không dùng đến. Cô ta cảm thấy đồ của Lam Anh không tệ nên thỉnh thoảng sẽ lấy dùng. Phát hiện mỹ phẩm của Yến Đại Bảo tốt nhất, lại còn là những thứ hàng hiệu đắt tiền, hơn nữa Yến Đại Bảo lại thường để đồ trên bàn dưới giường mình nên cô ta thường dùng của Yến Đại Bảo, còn nhân lúc mọi người không có trong phòng mà sử dụng.
Bản thân Yến Đại Bảo vẫn không hề biết, cô gái đó ở cùng phòng hơn ba tháng, có một ngày đột nhiên Yến Đại Bảo phát hiện được, Yến Đại Bảo lập tức tức giận. Cô ghét nhất là có người đụng đến đồ của cô, những tuýp mỹ phẩm cô cầm qua đều dùng khăn giấy lau, càng đừng nói có người dùng ngón tay trực tiếp chạm vào kem trong tuýp mỹ phẩm đó, thật là kinh khủng!
Sau đó cô ném toàn bộ mỹ phẩm vào thùng rác, còn đánh cô gái đó một trận. Cô ta khóc lóc điện thoại cho bạn trai cô ta, lại còn mách với giáo viên, tóm lại... sau cùng đã dọn đi.
Trải qua chuyện đó, chẳng ai dám dọn vào, giường của Cung Ngũ trước đó vẫn luôn trống đến bây giờ.
Cô bây giờ vẫn còn đang cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, Lam Anh chỉ có thể trợn mắt, An Hổ Phách cũng trừng mắt, tiếp tục nói chuyện với La Tiểu Cảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...