Công tước đại nhân lau nước mắt trên mặt cô, thấy cô vẫn chưa có ý ngừng khóc, anh đỡ sau gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Cung Ngũ cuối1cùng cũng ngừng khóc, vội vàng ra sức ôm lấy cổ anh, chủ động hôn.
Mười phút trước Cung Ngũ còn khóc sướt mướt. Mười phút sau cô và Công tước đại8nhân đã rất ngọt ngào.
Nằm nhoài trong lòng Công tước đại nhân, cô nhíu mày, ấm ức nói: “Anh Tiểu Bảo, sau này anh có tức giận thì cũng đừng bỏ2mặc em có được không? Anh bỏ mặc em, em rất buồn...”
Công tước đại nhân chỉ ôm lấy cô không nói gì.
Cung Ngũ suy nghĩ, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, tờ giấy4đó...”
Công tước đại nhân mỉm cười, nói: “Tờ giấy đó không sao, chỉ qua tay ba người.”
“Nhưng có một người biết thì sẽ có rất nhiều người biết!” Cung Ngũ rất lo lắng, “Em thật là quá ngốc nghếch...”
“Không sao. Trong ba người đó, có một người xem không hiểu bản vẽ, có một người chưa từng nhìn thấy, thật sự tiếp xúc và hiểu rõ chỉ có một người.”
Cung Ngũ lặng lẽ hỏi: “Anh Tiểu Bảo, có phải em là người xem không hiểu không?”
Công tước đại nhân mỉm cười trả lời: “Tiểu Ngũ? Không phải Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ là cô chủ hồ đồ.”
Cung Ngũ bĩu môi, “Em xin lỗi. Vậy có người biết thì sẽ thế nào?”
“Không thế nào cả.”
“Sao lại không thế nào cả?” Cung Ngũ không hiểu: “Không phải anh nói, chỉ cần bọn họ để lộ ra thì sẽ gây ra hiệu quả rất nghiêm trọng sao?”
Công tước đại nhân đột nhiên nói: “Anh hỏi Tiểu Ngũ một vấn đề nhé.”
Cung Ngũ sững sờ: “Nhưng người đó...” Nhìn ánh mắt của anh, cô đành phải hỏi: “Anh Tiểu Bảo, vấn đề gì thế?”
“Là thế này. Có một cô gái, cô và ba mẹ cô cùng một cậu em trai đáng yêu sống ở một thôn nhỏ. Nhưng mà, vì nhà bọn họ quá nghèo nên bị người trong thôn xem thường. Sau đó có một ngày, có một tên ác bá đến thôn, hắn uống say, đánh chết ba mẹ và em trai của cô gái đó. Trong thôn có rất nhiều người nhìn thấy nhưng không ai ra tay giúp đỡ. Mà tên ác bá đó có một người ba làm quan nên cô gái không được đối xử công bằng, ngược lại còn bị tống vào tù ba tháng.” Công tước đại nhân nhìn cô, nói: “Sau đó cô ấy ra tù, cô ấy dùng hết tiền của mình để mua một món vũ khí giết người, thề sẽ phải báo thù tất cả mọi người, bao gồm tên ác bá đó và người ba làm quan của hắn và cả những người trong thôn đó.”
Cung Ngũ mím môi nhìn anh, Công tước đại nhân nhìn vào mắt cô, tiếp tục nói: “Giờ anh hỏi Tiểu Ngũ. Nếu Tiểu Ngũ là người duy nhất phát hiện ra cô gái đó muốn báo thù, Tiểu Ngũ sẽ làm thế nào? Nếu Tiểu Ngũ lựa chọn giúp đỡ cô ấy, tức là không chỉ có tên ác bá đó và ba của hắn chết, mà cả thôn cũng có rất nhiều người già và trẻ em vô tội bị cô ấy giết. Nếu Tiểu Ngũ chọn tố cáo, người chết sau cùng sẽ là cô gái đó, Tiểu Ngũ sẽ làm thế nào?”
“Cô ấy đã rất đáng thương rồi!” Cung Ngũ nhíu mày nhìn anh.
Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng, rất đáng thương, vô cùng đáng thương, nhưng cô ấy đã bị thù hận làm mờ mắt. Em thương hại cô ấy, cô ấy sẽ nghĩ em đồng tình để cô ấy giết tất cả mọi người. Em là người duy nhất biết chuyện nên em sẽ là đồng phạm giết hại những người dân vô tội kia. Đó là lựa chọn của Tiểu Ngũ sao?”
Cung Ngũ cắn môi dưới, “Nhưng người dân trong thôn cũng rất vô tội...”
“Đúng, bọn họ thật sự rất vô tội, nhưng bọn họ thấy chết không cứu, gián tiếp giết hại ba mẹ và em trai cô ấy. Nếu em lựa chọn giúp người dân, đồng nghĩa với việc đưa cô gái ấy đến chỗ chết, em sẽ là hung thủ gián tiếp giết cô ấy. Tiểu Ngũ muốn lựa chọn trở thành một tên hung thủ, hay là tòng phạm của hung thủ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...