Cung Ngũ mím môi, nước mắt bắt đầu chảy ra, một hồi sau mới nghẹn ngào mở miệng: “Anh Tiểu Bảo...”
Công tước đại nhân gập sách lại, ánh mắt lạnh lùng nói: “Gina...” Ngón tay anh gõ nhẹ lên bàn, tiếp tục nói: “Người phụ trách thiêu hủy bản vẽ vốn là chồng của Gina. Ông ấy lương thiện, nhiệt1tình, cởi mở, anh muốn dùng rất nhiều từ ngữ đẹp để hình dung về ông ấy. Nhưng mà, bảy năm trước ông ấy không chịu được sức hút của đồng tiền, vì cái giá bảy nghìn Euro mà lấy trộm mang đi bán một bản vẽ.”
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn anh, giơ tay lau nước mắt, không biết nên8nói thế nào.
Công tước đại nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang chìm vào ký ức của bốn năm trước, “Đó là một bản vẽ đã thành hình, khác biệt chỉ là chưa chỉnh sửa vẻ bề ngoài. Đó là món quà sinh nhật anh định tặng cho Quốc vương Bệ hạ, nhưng không phải là tân vương2hiện tại mà là Quốc vương lúc đó. Bản vẽ đó bị lén lưu truyền ra ngoài. Ông ấy là người phụ trách quản lý tài liệu, ông ấy làm số liệu giả nên chẳng ai biết được. Bản vẽ đó sau nhiều lần truyền tay thì lọt vào tay của một nhà thiết kế vũ khí khác. Kẻ đó4đã chế tạo ra một khẩu súng giống hệt như khẩu anh tặng Quốc vương bệ hạ, chỉ khác một chút ở vẻ bề ngoài. Sau đó đến một ngày...”
Anh khua tay: “Chuyện này bại lộ thì lúc đó chồng của Gina mới biết, thì ra là vì hành động của ông ta, thế giới này đã có ba mươi ba người vô tội bị chết. Tuy không thể xem là vì khẩu súng đó nhưng cũng là vì những vũ khí khác giết người, mà thứ bọn chúng dùng lại giống hệt như vậy. Tiểu Ngũ có biết sau đó chồng của Gina ra sao không?”
Cung Ngũ lắc đầu, nước mắt rơi lộp độp xuống: “Không biết...”
“Ông ấy đã tự sát. Ông ấy là một người rất lương thiện, chỉ vì nhất thời bị tiền mê hoặc, muốn kiếm nhiều tiền nên mới lén đem bản vẽ đó đem bán. Thậm chí ông ấy còn không biết tờ giấy mình lấy đi rốt cuộc là gì, chỉ biết có người nói với ông ấy một tờ giấy bao nhiêu tiền. Nhiều người chết như vậy, có người già, có phụ nữ, còn có một đứa trẻ đáng yêu như Tiểu Bát... Trong lòng ông ấy vô cùng hối hận, anh đồng ý tha thứ cho ông ấy, nhưng ông ấy không thể tự tha thứ cho mình. Ngày nào cũng ông ấy cũng hối hận, sau cùng thì không ông ấy cũng không vượt qua được giới hạn trong lòng mình nên đã tự sát.”
Nước mắt Cung Ngũ rơi xuống, cô khóc thút thít, “Anh Tiểu Bảo em sai rồi, em thật sự sai rồi...”
“Nếu bản vẽ Tiểu Ngũ lấy đi cũng phạm phải lỗi lần như vậy, anh có thể tha thứ cho Tiểu Ngũ, nhưng Tiểu Ngũ có thể tha thứ cho bản thân mình hay không?” Ánh mắt anh trầm ngâm nhìn cô, “Nếu Tiểu Ngũ thật sự có thể tha thứ cho bản thân mình, anh lại không biết nên dùng tâm trạng gì để đối xử với Tiểu Ngũ.”
Cô khóc lóc bước về trước hai bước: “Anh Tiểu Bảo, em đã rất đau lòng rồi... Hu hu hu...”
Công tước đại nhân nhìn cô không nói gì, Cung Ngũ tự chạy qua bàn, kéo tay anh: “Anh Tiểu Bảo em thật sự biết sai rồi, em không nên lén đem bán đồ của anh. Em cũng chưa từng nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng như vậy. Em nghĩ rằng chỉ là một tờ giấy... Nếu em biết hậu quả nghiêm trọng như vậy, em nhất định sẽ không làm. Matthew còn lừa em nói người thiết kết của nhà bọn họ chỉ lấy để tham khảo thôi... Hu hu hu, anh Tiểu Bảo, em sau này sẽ ghi nhớ... Hu hu hu...”
Cô kéo lấy tay anh, nắm trong tay khóc càng thảm thương hơn, trong lòng rất ấm ức vì anh cứ bỏ mặc cô, cô đã nói cô biết sai rồi, nhưng anh vẫn bỏ mặc cô, phải làm sao đây?
Nhưng Cung Ngũ cũng rất nhanh chóng nhận thức được chuyện này đã qua rồi, vì lúc cô nắm tay anh, anh không còn buông ra như trước nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...