Nhưng hiện giờ Cung Ngũ hoàn toàn không có tâm trạng ngắm cảnh.
Lúc cô cưỡi ngựa đột nhiên hỏi Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, nếu em làm chuyện gì khiến anh tức giận, anh có bỏ mặc em không?”
Công tước đại nhân ngẩng đầu, nhìn người đang ngồi trên lưng ngựa, mỉm cười nói: “Ý1Tiểu Ngũ là chuyện gì?”
Cung Ngũ chặc lưỡi, vội vàng khua tay: “Không có gì, em chỉ tùy tiện hỏi thôi…”
Nói xong, cô cưỡi ngựa đi về phía trước. Lúc Công tước đại nhân không nhìn thấy, cô lặng lẽ thở dài thườn thượt.
Khó khăn lắm mới ăn xong bữa sáng, Cung Ngũ lại ôm chặt cặp8sách rồi trên xe đến trường.
Đến trường thì chuyện đầu tiên mà cô làm là tìm Matthew, trực tiếp nhét túi tiền vào lòng cậu ta, giơ tay: “Hủy giao dịch, trả giấy lại cho tôi! Mau lên!”
Matthew nghi ngờ, sau đó cậu ta đột nhiên mỉm cười: “Sao thế? Qua một bữa tối mà đã hối2hận rồi?”
Cung Ngũ gật đầu: “Đúng, hủy giao dịch, tôi hối hận rồi, không bán nữa, mau trả bản vẽ cho tôi!”
Matthew nhìn cô một cái, nhoẻn miệng cười: “Không được. Làm gì có chuyện nói hủy là hủy? Hơn nữa, tôi đã đưa bản vẽ đó cho ba tôi rồi. Dù sao tôi cũng không thể4vô duyên vô cớ lấy đi năm nghìn Euro trong nhà, ba tôi tự nhiên sẽ hỏi nguyên nhân, tôi mang bản vẽ về tức là tôi không nói dối. Nhà thiết kế súng trong nhà đã phân tích triệt để bản vẽ đó cả đêm, dù có trả cho cậu thì cơ mật trong bản vẽ cũng đã bị tiết lộ, vô dụng thôi!” Cậu ta nhìn vào túi tiền trong lòng, giơ tay nhét lại vào lòng Cung Ngũ, nói: “Bán đã bán rồi, một tay giao tiền một tay giao hàng, không ai nợ ai, sao có thể hủy bỏ? Làm ăn không thể như vậy.”
Nói xong, cậu ta huýt sáo, thong thả bỏ đi.
Cung Ngũ cầm túi tiền, đứng yên tại chỗ, mím môi, vành mắt đỏ hoe.
Một hồi sau, cô giơ tay sờ mặt, xoay người, nhanh chóng đuổi theo Matthew, “Matthew! Tôi không quan tâm chuyện khác, mau trả bản vẽ cho tôi, tôi không bán nữa!”
Matthew đứng lại, cúi đầu, run vai bật cười, sau đó xoay người, đứng yên nhìn Cung Ngũ: “Đã nói là muộn rồi. Đồ đã bán đi, tôi cũng trả tiền rồi, cậu lấy tiền rồi, làm gì có chuyện nói lấy lại là lấy lại? Đừng nghĩ rằng cậu có ngài Edward chống lưng thì cảm thấy mình tài giỏi. Cậu bây giờ chẳng qua chỉ là một kẻ cắp ăn trộm bản vẽ của ngài Edward mà thôi, là kẻ phản bội ngài ấy. Lẽ nào cậu không biết ngài Edward ghét nhất là bị người khác phản bội sao?”
Cung Ngũ sững sờ nhìn cậu ta, không nói ra được câu nào.
“Khóc rồi?” Matthew cười to, “Tôi còn nghĩ cậu không biết khóc. Ngại quá, tôi với cậu trước giờ không phải là bạn bè, nghe nói cậu chỉ là dân thường, có thể vào học đều là vì mối quan hệ với ngài Edward, người như cậu sao xứng đáng vào học trường quý tộc? Tôi vẫn luôn chơi cậu mà cậu không nhìn ra à? Thì ra con gái phương Đông lại ngốc như vậy.”
Túi tiền trong tay Cung Ngũ lập tức rơi xuống đất, cô nhìn chằm chằm vào mặt Matthew không nói gì.
Matthew hừ cười: “Gloria nói không sai, cậu là một đứa ngốc, cậu cơ bản không xứng để yêu ngài Edward. Tốt nhất cậu nên mau chóng cút khỏi trường học hoàng gia, dù sao thì tin xấu về cậu cũng sẽ nhanh chóng bị lan truyền ra thôi. Là vị hôn thê của ngài Edward mà có thể lấy trộm bản vẻ của ngài ấy đem bán? Tôi rất vui khi nhìn thấy cậu bị đá khỏi trường học hoàng gia. Tôi cũng rất vui vì cậu không thể dùng danh hiệu của ngài Edward để xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Chuyện cậu lén trộm bản thiết kế của ngài Edward rất nhanh chóng sẽ bị lan truyền ra khắp trường và cung đình. Sau khi giải trừ hôn ước, cậu cũng mất đi cơ hội được học ở trường. Nhổ được cái gai trong mắt Gloria, cậu sẽ không còn khiến cô ấy không vui nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...