Công Tước

Matthew mỉm cười, “Cảm ơn, cảm ơn lời chúc của Ngũ. Lần sau tôi mời cậu đến nhà tôi làm khách nhé.”

Cung Ngũ khua tay: “Làm khách thì không cần, cứ mang đồ ăn ngon ở nhà cậu đến là được.”

Matthew1chống cằm, buồn bã nói: “Nhưng mà, nếu không có kế hoạch tốt, nhà tôi chỉ có thể nhận được một mối làm ăn này.”

Cung Ngũ chớp mắt: “Vậy thì nhà cậu phải tìm một nhà thiết kế tốt, nhận đơn8đặt hàng lớn.”

“Cậu nghĩ nhà tôi không có sao? Nhưng ở Gaddles, người nổi tiếng nhất là ngài Edward, có biết bao nhiêu người muốn nhìn thấy bản vẽ hỏng của ngài ấy cũng không dễ dàng, nhà tôi dùng bản2vẽ thật thì không ai cần. Nếu tôi có được một bản vẽ hỏng của ngài Edward, bao nhiêu tiền tôi cũng đưa.”

Đột nhiên nhớ tới gì đó cậu ta mà đẩy đẩy cô: “Ngũ, cậu ở trong phủ Công tước,4cậu có thấy hay không? Dù là một tờ giấy nhặt trong thùng rác cũng được, tôi trả tiền.”

Cung Ngũ phồng má không nói gì.

Matthew lại nói: “Bỏ đi, bỏ đi, cậu chẳng thiếu tiền, cậu hoàn toàn không hiểu được tâm trạng của tôi. Ôi, ba tôi ở nhà sắp lo lắng chết rồi, muốn kinh doanh tốt nhưng cứ mãi không tốt, ngày tháng này khó sống rồi.”

Cung Ngũ phản bác: “Cậu không phải là tôi, cậu làm sao biết tôi không hiểu tâm trạng của cậu?”

“Dù sao cậu cũng ở trong phủ Công tước, thứ gì cũng có, đương nhiên không thể hiểu tâm trạng của tôi. Ngũ, cậu thật sự không thể lấy được bản vẽ hỏng của ngài Edward sao? Tôi chỉ cần bản vẽ hỏng thôi, sửa thêm một chút là được, yêu cầu của khách hàng nhà tôi không cao, đa số chỉ dùng để săn bắn thôi.”

Cung Ngũ mím môi, liếc cậu ta một cái, nói: “Không đưa, lỡ ngài Edward nổi giận thì phải làm sao?”

Matthew thở dài: “Được rồi, tôi biết cậu không thiếu tiền. Một bản thảo hỏng, hai nghìn thì sao?”

Tròng mắt của Cung Ngũ cử động, Matthew vừa thấy lập tức nói: “Hay là ba nghìn?”

Cung Ngũ cầm sách lên, vỗ vào mặt cậu ta một cái, “Không cho phép cậu nói chuyện này!”

Matthew đập đầu xuống bàn, “Được rồi.”

Buổi tối, Cung Ngũ lại ngồi bên cạnh nhìn Gina thu dọn bản vẽ hỏng hôm nay, nhìn vào những tờ giấy có hình vẽ kia, mím môi, không nói câu nào.

Gina mỉm cười nói: “Ngũ tiểu thư, hình như cô rất thích nhìn tôi thu dọn đồ đạc?”

Cung Ngũ nhe răng mỉm cười: “Tôi chỉ tùy tiện nhìn thôi, tôi cảm thấy Gina rất giỏi. Thu dọn rất tốt.”

Lúc bọn họ đang nói chuyện, Công tước đại nhân đang cầm bút viết gì đó, nghe thấy giọng của Cung Ngũ anh liền ngẩng đầu nhìn một cái. Cung Ngũ ngồi xổm trên mặt đất, xoay lưng về phía anh, căn bản không hề quay đầu lại.

Công tước đại nhân nhíu mày, gọi: “Tiểu Ngũ.”

Cung Ngũ nghiêng đầu, “Anh Tiểu Bảo.”

Công tước đại nhân mỉm cười: “Qua đây.” Anh ngước mắt nhìn Gina, Gina dừng công việc rời khỏi phòng, mỉm cười đứng dậy: “Lát nữa tôi sẽ quay lại.”

Cung Ngũ chạy qua, Công tước đại nhân giơ tay, cô để tay mình vào trong bàn tay anh, ngồi lên chân anh, ngước quai hàm nói: “Anh Tiểu Bảo, anh làm gì thế?”

“Không làm gì cả, chỉ là đột nhiên muốn ôm Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ từ lúc trở về đến giờ không đi học thì cũng học bài, ngoài thời gian cưỡi ngựa vào buổi sáng, Tiểu Ngũ đều không quan tâm anh, anh cảm thấy mình đã bị lạnh nhạt rồi.”

Cung Ngũ trừng to mắt: “Ai nói vậy? Còn có buổi tối mà! Buổi tối chúng ta ở cùng nhau mà!”

“Buổi tối?” Anh mỉm cười, hai tay ôm lấy eo cô, nói: “Thời gian buổi tối rất ít, anh còn chẳng có cơ hội nhìn mặt Tiểu Ngũ.”

Cung Ngũ chu môi, tròng mắt đảo một vòng, giơ tay ôm lấy đầu anh, ra sức hôn lên.


Tay của Công tước đại nhân muốn thò vào trong áo cô, Cung Ngũ lập tức nói: “Không được!”

Công tước đại nhân nhìn cô, Cung Ngũ nói: “Chỉ còn năm phút thôi, em sắp lên lớp rồi!”

Công tước đại nhân: “...”

Cô trượt xuống từ trên chân Công tước đại nhân, nhanh chóng chạy đến bên cạnh túi rác Gina để đó, cầm lên rồi nói: “Em sẽ không để bà ấy đến làm phiền anh!”

Nói xong rồi chạy ra ngoài.

Lúc Gina đi qua thì nhìn thấy túi rác của bà đang để cạnh cửa, bà đặc biệt chạy qua chào hỏi Cung Ngũ: “Ngũ tiểu thư, cảm ơn cô.”

Cung Ngũ đang trong giờ học đàn, vẫy tay mỉm cười với bà, “Không có gì.”

Thầy dạy đàn vỗ tay, cô đành phải vội vàng quay trở lại, tiếp tục đàn.

Cả đêm Cung Ngũ không ngủ được, lo lắng chuyện mình lén lấy bản vẽ giấu trong cặp bị người ta phát hiện, trời sắp sáng, cô mới miễn cưỡng ngủ một giấc.

Sáng sớm không dậy nổi, Công tước đại nhân ôm cô vào trong lòng mình: “Tiểu Ngũ sao thế? Cả đêm ngủ không yên, sao thế?”

Cung Ngũ mắt lờ đờ, lắc đầu: “Không có gì, em phải mau thức dậy, sắp muộn rồi.”

Anh giơ tay để lên trán cô, phát hiện không nóng, “Mất ngủ à?”

Cung Ngũ mím môi, lắc đầu: “Không có, anh Tiểu Bảo phải dậy rồi!”

Tuy ngủ không tốt nhưng tình thần không tệ, cô hăng hái đi đến trường.

Công tước đại nhân đứng bên cửa sổ, nhìn cô ngồi vào xe, trong lòng đang ôm chặt cặp sách, qua một hồi sau thì cô dán vào cửa kính nhìn anh, lộ ra hàm răng trắng trẻo, ra sức vẫy tay với anh. Anh mỉm cười với cô, nhẹ nhàng vẫy tay, Cung Ngũ mới rút đầu trở lại.

Xe từ từ chạy ra ngoài, Gina bất an đứng trước bàn làm việc trong phòng làm việc, tinh thần căng thẳng.

Công tước đại nhân chậm rãi xoay người, ngồi xuống trước bàn làm việc, ngón tay gõ nhanh trên bàn.

Gina cẩn thận nhìn anh: “Ngài Edward, tôi xác nhận đã thiếu một bản, tôi xin thề tôi không hề để ở bất kỳ nơi nào khác! Trước khi đốt tôi kiểm tra lại thì phát hiện thiếu một tờ, ngài Edward...”

Công tước đại nhân nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi biết, không cần nói thêm. Trước khi bà đi tôi đã lấy lại một tờ nhưng quên nói với bà. Đó là lỗi của tôi, nếu tôi khiến bà cảm thấy bất an thì tôi xin lỗi.”

Gina lập tức thở phào nhẹ nhõm, bà khoanh tay trước ngực: “Ngài Edward dọa tôi giật cả mình, tôi còn nghĩ tôi là mất bản vẽ! Ôi chúa ơi tôi có thể thở phào nhẹ nhõm rồi!”

Công tước đại nhân mỉm cười: “Bà đi làm việc đi, không sao cả.”

Gina vội vàng gật đầu: “Vâng ngài Edward, tôi đi làm việc trước đây.”

Lúc rời khỏi Gina còn vỗ vào ngực, tạ ơn trời đất vì là ngài Edward đã lấy đi.



Chương 162.: 1:Đánh cậu

Trên đường đến trường, Cung Ngũ nằm ngang trên ghế sau xe, cặp ném xuống sàn xe, dáng vẻ bị rút hết sức lực.

Xe chạy êm nên cô nằm trên ghế không phải lo ngã xuống dưới, cô vẫn đang suy nghĩ không biết có thể bàn bạc giá cả không, có thể trả từ ba nghìn tệ lên ba nghìn năm trăm tệ không.


Cung Ngũ suy nghĩ một hồi, lại vội vàng ngồi dậy, trong lòng có chút không thoải mái, lo lắng không biết Công tước đại nhân có giận cô hay không?

Cô tự suy nghĩ rồi lại đổi ý. Dù sao đó cũng là những bản vẽ hỏng không dùng nữa, ném vào sọt rác chẳng đáng bao nhiêu tiền, cô là đang tận dụng lại những thứ bỏ đi.

Cô tự mình an ủi bản thân xong, còn vui vẻ thở phào nhẹ nhõm, giơ tay nhặt cặp sách ôm vào lòng.

Trong giờ giải lao học, Matthew lại đến tìm cô nói chuyện. Sinh ra trong gia đình quý tộc nhưng Matthew lại không giống những quý tộc khác luôn giữ hình tượng hào hoa nho nhã từ đầu đến cuối mà trông cậu ta có vẻ hơi côn đồ. Matthew đi đến ngồi trước mặt Cung Ngũ, người bên cạnh đều không muốn tranh chấp với cậu ta nên đành phải nhường chỗ, đợi đến giờ học thì trở lại ngồi.

Đối với Cung Ngũ, có một người như Matthew để nói chuyện cũng không tệ. Đương nhiên cô không thể đối xử với Matthew như La Tiểu Cảnh và Đoàn Tiêu, Matthew cũng không phải là người thích hợp làm bạn.

Matthew lại bắt đầu kể cho Cung Ngũ nghe về Gloria và chuyện cậu ta cùng Gloria trưởng thành.

Lúc đó gia đình của Matthew đang hưng thịnh, còn nhà của Gloria rất suy yếu. Lúc đó cả hai nhà đều có ý kết thông gia, kết quả sau đó Hoàng thái tử trẻ tuổi tỏ ra có hứng thú với Gloria, ba của Gloria cũng nắm lấy cơ hội đó, đứng về phía Hoàng thái tử. Còn ba của Matthew lại không đứng về phía Hoàng thái tử, nên sau khi hoàng thái tử đăng cơ, nhà của Gloria liền vẻ vang, còn nhà của Matthew thì dần dần sa sút.

Chuyện kết thông gia của hai nhà cũng không ai nhắc lại nữa. Sau khi Gloria tiếp xúc với nhiều chàng trai ưu tú, tự nhiên sẽ không thèm chú ý đến gia đình quý tộc sa sút của Matthew.

Cô ta thích sự cao quý của Quốc vương bệ hạ, nhưng lại ngưỡng mộ Công tước đại nhân. Cô ta rõ ràng biết Quốc vương bệ hạ luôn một lòng chung tình với cô ta, nhưng lại không tự chủ được mà muốn thu hút sự chú ý của Công tước đại nhân. Hai người đàn ông cao quý nhất của Gaddles bày ra trước mắt cô ta, cô ta từng cho rằng mình có thể tự do lựa chọn nhưng sau khi Cung Ngũ xuất hiện thì cô ta liền bị vỡ mộng đẹp.

Matthew nhìn Cung Ngũ nói: “Tóm lại, cậu phải cẩn thận Gloria. Tôi cảm thấy ác ý của cô ấy đối với cậu còn hơn cả tình cảm của tôi đối với cô ấy.”

Cung Ngũ trợn mắt: “Cô ta có ghét tôi ra sao tôi cũng không quan tâm, không cho cô ta cơ hội, cô ta có thể làm gì?”

Cô không tin, cô đến lớp ra về đều ngoan, xem con nhỏ Gloria kia có thể cắn cô hay là đánh cô.

Matthew nhíu mày: “Tóm lại, cẩn thận cũng chẳng tốn tiền.” Nói xong câu đó thì cậu ta lại buồn bã nói: “Nhưng mà nói đi phải nói lại, cậu thật sự không muốn kiếm tiền sao?”

“Kiếm tiền gì?”

Matthew mỉm cười, “Ở đây không tiện nói rõ ràng.”

Cung Ngũ trầm ngâm một hồi, chống cằm nói: “Ít quá, nếu nhiều hơn một chút, tôi có thể suy nghĩ.”

Matthew vừa nghe cô nói như vậy, mắt lập tức sáng lên: “Thật không? Cậu nói đi bao nhiêu? Chỉ cần là bản vẽ chính chủ, cậu nói bao nhiêu thì tôi trả bấy nhiêu!”



Chương 162.: 2:Đánh cậu

Cung Ngũ do dự một hồi, xòe ra năm ngón tay với Matthew, nói: “Thêm bao nhiêu đây!”

Matthew không chút do dự mà gật đầu: “Ok!”

Cung Ngũ sững sờ, hỏi: “Cậu có biết tôi nói bao nhiêu không?”

Matthew chỉ lắc lư bàn tay với cậu ta, nói: “Thêm nhiều như vậy, tôi biết!”

Cung Ngũ thấy cậu ta sảng khoái đồng ý như vậy, bản thân liền không biết nên nói gì, cô giơ tay xoa xoa mũi, hỏi: “Thật à?”

Matthew gật đầu, “Hai chúng ta quen biết lâu như vậy, tôi có lừa cậu chưa?”

Cung Ngũ bĩu môi: “Tôi cũng đâu có gì để cậu lừa. Tôi chỉ có một mình, lại chẳng có tiền, tôi có thể bị người ta lừa cái gì?”


Matthew cười: “Nói cũng đúng.” Sau đó tiến lại gần, đè giọng xuống hỏi: “Ngũ, khi nào thì đưa cho tôi bản vẽ được?”

Cung Ngũ khoanh tay, hỏi: “Vậy khi nào cậu đưa tiền cho tôi?”

Matthew mỉm cười: “Chút tiền đó, bây giờ tôi đưa ngay cho cậu. Nhưng bản vẽ…”

Cung Ngũ liếc mắt: “Bây giờ tôi đưa cậu cũng được.”

“Ngũ, cậu đúng là phúc tin của tôi!” Tinh thần Matthew lập tức tốt lên, “Vậy sau giờ học đi, cậu thấy được không?”

Cung Ngũ gật đầu, “Được! Nhưng cậu không được nói với người khác đâu đấy!”

“Tôi nhất định sẽ giữ bí mật!”

Tới giờ tan học, Cung Ngũ đeo ba lô, Matthew cầm một chiếc túi trong tay. Trong túi là tiền mà cậu ta bảo người nhanh chóng về nhà lấy mang đến, “Bây giờ lấy ra để người ta thấy thì không tốt, cậu đem về đếm nếu thấy thiếu thì cứ nói với tôi.”

Cung Ngũ cầm lấy túi mở ra xem một cái, phát hiện tiền bị bọc trong giấy báo, không nhìn thấy được.

Nhưng dù sao cô cũng đang làm chuyện xấu nên chột dạ không dám lấy ra đếm ngay, đành nhanh chóng lấy một tờ giấy được gấp lại trong cặp ra, đưa cho cậu ta: “Này.”

Matthew vừa cầm lấy, Cung Ngũ đột nhiên rút lại, cô nhìn Matthew hỏi: “Cậu lấy để nhà cậu tham khảo, chứ không lấy để làm chuyện xấu đúng không?”

Matthew ho nhẹ một tiếng, “Cậu cảm thấy tôi có thể làm chuyện xấu gì? Nên biết là ở Gaddles có rất nhiều xưởng vũ khí, cạnh tranh cao như vậy, nhà tôi không có ưu thế nên việc kinh doanh mới ngày càng sa sút. Nếu có thể được ngài Edward chỉ điểm, nói không chừng nhà tôi có thể cải tử hồi sinh. Đến lúc đó, cậu và ngài Edward đều là ân nhân của gia tộc tôi. Ngũ, cầu xin cậu, tiền cũng đưa cậu rồi, chúng ta đã bàn bạc xong rồi mà. Hơn nữa, chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến cậu, không phải sao? Chẳng qua chỉ là một tờ giấy mà ngài Edward không cần tới nữa, nhưng cậu lại có thể dùng nó để kiếm tiền, tại sao chúng ta lại không dùng nó chứ?”

Cung Ngũ bĩu môi, nhìn bản vẽ và túi tiền trong tay, suy nghĩ, rồi đưa mảnh giấy cho Matthew.

Matthew có chút kích động, cầm lấy mảnh giấy thì đôi mắt liền sáng lên, “Ngũ, cảm ơn cậu. Sau này lại hợp tác nhé!”

Cậu ta cầm lấy bản vẽ, nhanh chóng nhét vào trong túi: “Tôi đi trước đây, ngày mai gặp!”

Cung Ngũ vẫn đứng ở đó, chu môi, cầm túi tiền lên, chậm rãi đi về.

Ống kính camera được gắn trên mái vòm của kiến trúc kiểu châu Âu truyền tải hình ảnh hiện ra rõ nét trước màn hình máy tính của Công tước đại nhân. Anh ngồi trước bàn làm việc, một tay đỡ lấy trán, mặt không cảm xúc nhìn cô gái tinh thần có chút hoang mang lại có chút hoảng sợ trên màn hình.

Trên đường tan học trở về phủ, tay Cung Ngũ ôm chặt lấy cặp, trong đó có ba nghìn năm trăm đô.

Cô căng thẳng, thấp thỏm, lại có chút hoang mang. Trong tiềm thức cô cảm thấy như vậy là không đúng, nhưng cô lại an ủi bản thân dù sao đó cũng là đồ bỏ đi mà anh Tiểu Bảo không dùng đến. Cô đang tận dụng đồ bỏ đi mà thôi, không sao cả.

Chương 162.: 3:Đánh cậu

Tuy cô tìm được rất nhiều lý do để an ủi bản thân nhưng trong lòng cô vẫn rất căng thẳng. Cô có dự cảm nếu anh Tiểu Bảo biết, chắc chắn anh sẽ nổi giận.

Nhưng chuyện đã làm rồi, tiền cô cũng lấy rồi.

Khi cô vào nhà thì nhìn thấy Công tước đại nhân đang ngồi trên ghế sofa, “Anh Tiểu Bảo em về rồi…”

Công tước đại nhân ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười: “Hôm nay đi học có tốt không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng.” Cô giơ tay chỉ vào phòng sách nhỏ của mình, nói: “Anh Tiểu Bảo em phải đi đọc sách, hôm nay em phải viết tiểu luận.”

Công tước đại nhân gật đầu: “Ừ, đi đi.”

Cung Ngũ ôm cặp của mình, nhanh chóng chạy vào phòng sách, còn khóa cửa lại.

Cô cắn môi, lấy tiền trong cặp ra, xé từng tờ báo ra, phát hiện tiền bên trong không phải là đầu ông lão màu đỏ mà là đồng Euro mà cô không hề quen thuộc.

Cô nghĩ rằng khi bàn giá cả với Matthew, bản vẽ đó sẽ có giá là ba nghìn nhân dân tệ, nhưng lại quên mất tiền thông dụng ở Gaddles thật ra là Euro.

Rất rõ ràng, Matthew mặc định giá cô đưa ra là ba nghìn Euro, sau đó Cung Ngũ xòe ra năm ngón tay cũng được Matthew hiểu là năm nghìn Euro.

Tim Cung Ngũ bất ngờ đập nhanh hơn, cô vội vàng mở máy tính, gõ tìm kiếm năm nghìn Euro là bao nhiêu nhân dân tệ. Cô kề sát vào máy tính, đếm hết những con số trên màn hình máy tính thì tay cô run rẩy, trực tiếp đụng vào cốc nước luôn để bên cạnh máy tính khiến nó rơi xuống đất.


Ly rơi xuống tấm thảm trên sàn nhà, phát ra tiếng “bốp” nặng nề, trong cốc còn một ít nước cũng đổ lên thảm.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Công tước đại nhân hỏi: “Tiểu Ngũ? Sao thế?”

Cung Ngũ mím môi, cô bị giá trị của một tờ giấy bỏ đi làm giật mình. Sao một bản vẻ bỏ đi lại đáng giá như vậy? Cô chỉ tùy tiện lén lấy một tờ giấy, Matthew thậm chí còn chưa xem tờ giấy đó mà đã trả cô hơn ba vạn tệ. Tại sao?

Ba nghìn đã là con số không tưởng vượt xa mong đợi của Cung Ngũ, cô vốn định nói với Matthew tăng thêm năm trăm, nhưng không ngờ Matthew lại trực tiếp trả cô năm nghìn Euro, bằng với hơn ba vạn nhân dân tệ.

Đó là giấy bỏ đi sao?

Cô đã sớm nghe người ta nói bản thảo và bản vẽ hỏng của Công tước đại nhân đáng giá ngàn vàng, nhưng cô thật sự chưa nhận thức được ngàn vàng là bao nhiêu. Khi cô nhận được tiền thì mới phát hiện hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi mà cô từng nghĩ.

Trong lòng cô rất hoảng loạn, luôn cảm thấy mình đã làm chuyện ngu ngốc. Liệu hành động này của cô có gây ra chuyện gì đó bất lợi cho anh Tiểu Bảo không?

Cô vội vàng dùng giấy báo gói đống tiền đó lại, bỏ lại vào trong túi, nhét lại vào trong cặp.

Một mình ngồi trong phòng cố gắng ổn định lại nhịp tim rồi mới mở cửa đi ra ngoài.

Công tước đại nhân xoay đầu lại nhìn cô, giơ tay ra: “Tiểu Ngũ hiếm khi nào nghiêm túc như hôm nay, vừa trở về đã đi học bài ngay. Qua đây với anh có được không?”

Cung Ngũ ngồi xuống bên cạnh anh, dựa vào người anh. Tuy cô đang mỉm cười nhưng trong mắt lại có tâm sự nặng nề.

Trong lúc bản thân mình không chú ý, cô vô thức thở dài mấy cái, Công tước đại nhân hỏi: “Sao thế? Tiểu Ngũ hôm nay dường như có chút không vui, xảy ra chuyện gì rồi?”

Chương 162.: 5:Đánh cậu

Nhưng hiện giờ Cung Ngũ hoàn toàn không có tâm trạng ngắm cảnh.

Lúc cô cưỡi ngựa đột nhiên hỏi Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, nếu em làm chuyện gì khiến anh tức giận, anh có bỏ mặc em không?”

Công tước đại nhân ngẩng đầu, nhìn người đang ngồi trên lưng ngựa, mỉm cười nói: “Ý Tiểu Ngũ là chuyện gì?”

Cung Ngũ chặc lưỡi, vội vàng khua tay: “Không có gì, em chỉ tùy tiện hỏi thôi…”

Nói xong, cô cưỡi ngựa đi về phía trước. Lúc Công tước đại nhân không nhìn thấy, cô lặng lẽ thở dài thườn thượt.

Khó khăn lắm mới ăn xong bữa sáng, Cung Ngũ lại ôm chặt cặp sách rồi trên xe đến trường.

Đến trường thì chuyện đầu tiên mà cô làm là tìm Matthew, trực tiếp nhét túi tiền vào lòng cậu ta, giơ tay: “Hủy giao dịch, trả giấy lại cho tôi! Mau lên!”

Matthew nghi ngờ, sau đó cậu ta đột nhiên mỉm cười: “Sao thế? Qua một bữa tối mà đã hối hận rồi?”

Cung Ngũ gật đầu: “Đúng, hủy giao dịch, tôi hối hận rồi, không bán nữa, mau trả bản vẽ cho tôi!”

Matthew nhìn cô một cái, nhoẻn miệng cười: “Không được. Làm gì có chuyện nói hủy là hủy? Hơn nữa, tôi đã đưa bản vẽ đó cho ba tôi rồi. Dù sao tôi cũng không thể vô duyên vô cớ lấy đi năm nghìn Euro trong nhà, ba tôi tự nhiên sẽ hỏi nguyên nhân, tôi mang bản vẽ về tức là tôi không nói dối. Nhà thiết kế súng trong nhà đã phân tích triệt để bản vẽ đó cả đêm, dù có trả cho cậu thì cơ mật trong bản vẽ cũng đã bị tiết lộ, vô dụng thôi!” Cậu ta nhìn vào túi tiền trong lòng, giơ tay nhét lại vào lòng Cung Ngũ, nói: “Bán đã bán rồi, một tay giao tiền một tay giao hàng, không ai nợ ai, sao có thể hủy bỏ? Làm ăn không thể như vậy.”

Nói xong, cậu ta huýt sáo, thong thả bỏ đi.

Cung Ngũ cầm túi tiền, đứng yên tại chỗ, mím môi, vành mắt đỏ hoe.

Một hồi sau, cô giơ tay sờ mặt, xoay người, nhanh chóng đuổi theo Matthew, “Matthew! Tôi không quan tâm chuyện khác, mau trả bản vẽ cho tôi, tôi không bán nữa!”

Matthew đứng lại, cúi đầu, run vai bật cười, sau đó xoay người, đứng yên nhìn Cung Ngũ: “Đã nói là muộn rồi. Đồ đã bán đi, tôi cũng trả tiền rồi, cậu lấy tiền rồi, làm gì có chuyện nói lấy lại là lấy lại? Đừng nghĩ rằng cậu có ngài Edward chống lưng thì cảm thấy mình tài giỏi. Cậu bây giờ chẳng qua chỉ là một kẻ cắp ăn trộm bản vẽ của ngài Edward mà thôi, là kẻ phản bội ngài ấy. Lẽ nào cậu không biết ngài Edward ghét nhất là bị người khác phản bội sao?”

Cung Ngũ sững sờ nhìn cậu ta, không nói ra được câu nào.

“Khóc rồi?” Matthew cười to, “Tôi còn nghĩ cậu không biết khóc. Ngại quá, tôi với cậu trước giờ không phải là bạn bè, nghe nói cậu chỉ là dân thường, có thể vào học đều là vì mối quan hệ với ngài Edward, người như cậu sao xứng đáng vào học trường quý tộc? Tôi vẫn luôn chơi cậu mà cậu không nhìn ra à? Thì ra con gái phương Đông lại ngốc như vậy.”

Túi tiền trong tay Cung Ngũ lập tức rơi xuống đất, cô nhìn chằm chằm vào mặt Matthew không nói gì.

Matthew hừ cười: “Gloria nói không sai, cậu là một đứa ngốc, cậu cơ bản không xứng để yêu ngài Edward. Tốt nhất cậu nên mau chóng cút khỏi trường học hoàng gia, dù sao thì tin xấu về cậu cũng sẽ nhanh chóng bị lan truyền ra thôi. Là vị hôn thê của ngài Edward mà có thể lấy trộm bản vẻ của ngài ấy đem bán? Tôi rất vui khi nhìn thấy cậu bị đá khỏi trường học hoàng gia. Tôi cũng rất vui vì cậu không thể dùng danh hiệu của ngài Edward để xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa. Chuyện cậu lén trộm bản thiết kế của ngài Edward rất nhanh chóng sẽ bị lan truyền ra khắp trường và cung đình. Sau khi giải trừ hôn ước, cậu cũng mất đi cơ hội được học ở trường. Nhổ được cái gai trong mắt Gloria, cậu sẽ không còn khiến cô ấy không vui nữa.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui