Cung Ngũ xoay người, đeo ba lô đi lên lầu. Từ xa đã thấy Nhạc Mỹ Giảo đang đứng trên ban công nhà mình, cô lập tức khum tay thành hình cái loa đặt kề bên miệng, gọi bà: “Mẹ…”
Nhạc Mỹ Giảo chỉ liếc nhìn cô một cái rồi quay người đi vào phòng.
Cung Ngũ hớn hở chạy lên lầu, dùng sức đập cửa, gọi: “Mẹ! Mở cửa!”
“Sao về không nói trước với mẹ? Về nhà ba con rồi à?”
“Chưa.” Cung Ngũ treo ba lô lên giá quần áo, sau đó nằm lên ghế sofa: “Về nhà vẫn là hoải mái nhất!”
Nhạc Mỹ Giảo đi đến cạnh cô, khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Ban nãy mẹ nhìn thấy có một cậu thanh niên đưa con về, là ai thế? Sao con lại quen? Phát triển đến bước nào rồi? Không phải mẹ đã nói với con không được phép tiếp xúc với đàn ông sao?”
Cung Ngũ nằm trên ghế, trừng mắt nói: “Không có! Anh ta là anh trai của bạn học con, nói muốn đến tìm Bộ Sinh bàn chuyện làm ăn, có lẽ cũng muốn nịnh bợ con nên đưa con về nhà.”
Nhạc Mỹ Giảo ghét bỏ liếc nhìn cô, cảm thấy đứa trẻ này đúng là ngốc nghếch suy nghĩ đơn giản. Ninh bợ ư? Nịnh bợ mà đợi đến khi không thấy bóng dáng cô vẫn đứng ngây ngốc nhìn ư?
Cậu thanh niên kia có ý định gì bà không biết, nhưng trong đó chắc chắn có một ý định muốn theo đuổi đứa con gái ngốc nghếch này của bà.
“Con có thể có đầu óc hơn một chút được không?” Nhạc Mỹ Giảo nghiến răng nói: “Chưa từng nghe câu nói xe của đàn ông giống như giường của đàn ông, phụ nữ không thể tùy tiện lên sao?”
Cung Ngũ trợn mắt: “Ôi dào, đâu có khoa trương như vậy chứ! Xe rung không thoải mái, nằm trên giường vẫn thoải mái hơn!”
Nhạc Mỹ Giảo cốc vào đầu cô: “Con hiểu quá ha? Con thử qua rồi? Con có tin mẹ đánh gãy cái chân chó của con không?”
“Con biết rồi, biết rồi! Lỗ tai con sắp chai rồi này, mẹ có muốn sờ thử không? Đó thực sự là anh trai của bạn học con, con không lừa mẹ đâu. Hình như còn là công tước của Gadd cái gì les ý. Con và một người bạn nữa cùng đi nhờ xe anh ta thì có thể có chuyện gì chứ? Mẹ, mẹ yên tâm đi! Con tuyệt đối sẽ không đề cho cái tên đáng ghét đó đến gần con đâu!”
Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn cô, gật đầu: “Con biết là tốt.”
“Đúng rồi mẹ, con còn chưa ăn cơm nữa. Con đói rồi!”
Suy cho cùng Cung Ngũ vẫn là con gái mình, Nhạc Mỹ Giảo cũng không nỡ, “Đứng dậy, trong nhà không có đồ ăn, ra ngoài mua.”
Cung Ngũ vụng trộm cất hai mươi đồng tiền xu trong người, theo Nhạc Mỹ Giảo ra ngoài mua đồ ăn. Nếu như mẹ cô không bảo cô trả tiền thì cô sẽ không trả, có thể tiết kiệm đồng nào hay đồng đó.
Hai mẹ con đi vào siêu thị ngay gần đó. Nhạc Mỹ Giảo chọn đồ ăn, Cung Ngũ đẩy xe đi theo sau, mặt mày hớn hở.
Hồi nhỏ, cô thích nhất là theo mẹ ra ngoài chơi. Đáng tiếc số lần Nhạc Mỹ Giảo dẫn cô ra ngoài không nhiều, phần lớn thời gian bà đều dành cho công việc, khi đó vẫn chưa có công ty Tạo Tinh. Bà làm thêm công việc hướng dẫn người mẫu, đồng thời còn làm thêm ở mấy công ty nữa. Bà sắp xếp kín lịch, ngày nào cũng ra ngoài, những lúc đó đều là do bảo mẫu trong nhà chăm sóc Cung Ngũ.
Bây giờ nhớ lại, Cung Ngũ cảm thấy rất tủi thân. Mẹ cô yêu tiền hơn yêu cô!
“Mẹ, con muốn ăn tôm hùm.” Cung Ngũ ở phía sau kêu lên, “Chính là loại trong suốt ý, không phải là tôm hùm nhỏ đâu.”
Nhạc Mỹ Giảo quay đầu lại nhìn cô, cầm túi của siêu thị đi chọn tôm, áng chừng số lượng tương đối xong bà bảo Cung Ngũ cầm đi cân.
Cung Ngũ bảo toàn được hai mươi đồng tiền xu của cô. Mặc dù mua một phần tôm hết hai mười đồng, nhưng điều này cũng có nghĩa hôm nay cô lại tiết kiệm được hai mươi đồng, nghĩ đến đây tâm trạng cô liền vui vẻ.
Hai mẹ con mua đồ xong thì về nhà. Trên đường về, Cung Ngũ xách cái túi tong tong tẩy tẩy bên cạnh Nhạc Mỹ Giảo, cô nghiêng đầu nói: “Mẹ vừa trẻ vừa đẹp, sao không có ai theo đuổi mẹ thế?”
Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn cô: “Người theo đuổi mẹ rất nhiều, sao lại không có ai chứ?”
Cung Ngũ chẹp miệng: “Thế mẹ chọn một người vừa mắt kết hôn đi. Bây giờ con đã đến nhà ba ở rồi. Nếu như mẹ còn không kết hôn, chắc chắn ba sẽ cho rằng mẹ nhớ mãi không quên ông ấy.”
Nhạc Mỹ Giảo không quay đầu lại đi thẳng lên lầu, miệng nói: “Mẹ tái hôn làm gì? Mua dây buộc mình à? Tìm một người đàn ông về mẹ còn phải hậu hạ hắn. Nếu như hắn có thể kiếm tiền còn được, nếu như không kiếm được tiền, mẹ còn phải nuôi hắn. Nếu như ngày nào đó ly hôn, còn phải phân chia tài sản của mẹ, mẹ đâu có điên!”
Cung Ngũ ngạc nhiên ngây người.
Đây là lần đầu tiên cô nói với mẹ mình về vấn đề này. Thực ra trước đây cô ích kỷ, sợ sau khi mẹ cô tái hôn lại sinh em bé, ba dượng và mẹ cô có thể sẽ không chứa chấp cô, cho nên cô chưa từng nhắc đến vấn đề này. Bây giờ cô cảm thấy mình đến nhà họ Cung sống rồi, cho dù không muốn nhưng dù sao cũng để mẹ cô không phải lo cho đứa con chồng trước là cô. Không ngờ mẹ cô lại cho cô một đáp án như vậy.
Nhà mẹ cô ở lầu năm. Hồi còn trẻ Nhạc Mỹ Giảo từng bị gặp sự cố khi đi thang máy, sau đó bà không dám đi thang máy nữa. Vì vậy trong tiểu khu có thang máy bà cũng không đi, từ bé đến lớn Cung Ngũ đều được bà dẫn đi thang bộ.
Nhạc Mỹ Giảo mở cửa đi vào phòng, Cung Ngũ vào trong, giơ chân đạp cửa, miệng nói: “Vậy sau này con cũng không kết hôn nữa, kết hôn sẽ có người đến chia tiền của con…”
Cô vừa nói ra câu này, Nhạc Mỹ Giảo mặt đầy khiếp sợ nhìn cô: “Con bé ngốc này, con còn trẻ, sau này không kết hôn con tính làm ni cô à? Mẹ không kết hôn là do mẹ có tuổi rồi, mẹ không muốn bị giày vò nữa, con thì sao? Chia tiền của con ư? Con có tiền gì để người ta chia?”
Bà chỉ tiếc không rèn sắt thành thép nói: “Mẹ đưa con về nhà họ Cung có ý đồ gì chứ? Không phải chính là nhằm vào tên tuổi của nhà họ Cung ư, chồng con sau này có thế nào cũng không chạy đi đâu được? Loại người nhà họ Cung rất coi trọng môn đăng hộ đối. Những người điều kiện kém, không có tiền, con có bằng lòng thì Cung Truyền Thế cũng không đồng ý.” Bà nghiến răng nói: “Sao tôi lại sinh ra một đứa con gái ngốc nghếch như vậy chứ?”
Cung Ngũ cụp mắt: “Con ở nhà ai có gì khác nhau sao? Con theo mẹ lẽ nào con không gả đi được sao?”
Nhạc Mỹ Giảo gõ mạnh vào đầu cô một cái: “Con theo một bà mẹ đơn thân như mẹ, sau này con có thể lấy người như thế nào? Con ưng người ta, dòng họ nhà người ta cũng không ưng con! Con ngốc ạ!”
Lần đầu tiên Cung Ngũ biết thì ra cô theo ba hay theo mẹ lại có ảnh hưởng lớn đến tương lại của cô như vậy.
Nhạc Mỹ Giảo vừa mặc tạp dề vừa nói: “Đọc nhiều truyện cổ tích, con cho rằng sau này ai ai cũng đều là cô bé lọ lem sao?”
“Biết rồi. Sau này con sẽ đối tốt với ba hơn một chút là được chứ gì. Nhưng mà con sợ con có đối tốt với ông ấy hơn đi nữa, ông ấy cũng không cảm kích.”
“Con không cần bất kỳ ai phải cảm kích, suy cho cùng ông ấy cũng là ba con, hiếu kính ông ấy là điều đương nhiên. Đây là bổn phận của con, là chuyện con nên làm.” Nhạc Mỹ Giảo gọi cô đến lấy chỉ tôm, bà dạy qua cho cô, sau đó đi làm món khác, miệng nói tiếp: “Đừng gây chuyện là được. Con chỉ cần mang cái danh cô Năm của nhà họ Cung là đủ rồi.”
Bà đột nhiên dừng tay lại, nói: “Thực ra mẹ cũng không nỡ, chỉ là cảm thấy như vậy là tốt nhất cho con.”
“Mẹ, mẹ yên tâm đi. Con nghe thấy rồi.”
“Ở lại đây một tối, ngày mai con về nhà họ Cung.” Nhạc Mỹ Giảo nhặt rau nhanh thoăn thoắt: “Dù sao bây giờ con cũng là người của nhà họ Cung, để ba con biết được, chắc chắn ông ấy sẽ không vui. Mẹ thì không sao, ngộ nhỡ ông ấy lấy con ra trút giận thì sao?”
Cung Ngũ cụp mắt nói: “Sẽ không đâu. Bộ Sinh nói rồi, sau này ba con sẽ không hung dữ với con nữa.” Cô nhoẻn miệng: “Bộ Sinh là chủ nợ của ba con. Nếu như chọc Bộ Sinh không vui, nói không chừng Bộ Sinh sẽ đòi lại tiền. Bây giờ ba con thiếu nhất là tiền.”
“Cung Truyền Thế cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi, muốn lấy con gái ra làm công cụ kiếm lợi, lại còn muốn tìm lý do chính đáng, kết quả thì sao?”
Nghe nói Tiểu Ngũ làm bậy gây họa, không biết thế nào lại đẩy mười triệu tệ tiền phí sửa xe lên đầu Cung Truyền Thế. Đúng là đáng đời! Dám coi thường Tiểu Ngũ à!
Chỉ là được lợi cho Bộ Sinh vô duyên vô cớ tiết kiệm được mười triệu tệ. Nhưng chuyện gì cũng có lợi và có hại, bớt đi gánh nặng mười triệu tệ, giữa Cung Ngũ và Bộ Sinh cũng bớt được rất nhiều dây dưa.
“Đúng rồi, Tiểu Ngũ…” Nhạc Mỹ Giảo lại lên tiếng: “Con và Bộ Sinh tạm thời chỉ có thể như vậy. Cung Truyền Thế càng nghèo càng giống chó điên. Nếu như bây giờ con và Bộ Sinh chia tay, đồng nghĩa với việc con mất đi một đối tượng có thể dựa vào, cho nên trước khi con tốt nghiệp đại học, con đều phải giữ thân phận là vợ sắp cưới của Bộ Sinh, hiểu chưa?”
Cung Ngũ gật đầu: “Con biết rồi. Bây giờ con cảm thấy Bộ Sinh rất quan trọng với nhà họ Cung, cũng rất quan trọng với con. Con sẽ ngoan ngoãn làm tốt vai của vợ sắp cưới, nhưng bốn năm đại học không thể yêu đương, thật thê thảm!”
“Tiểu Ngũ, con nhớ kỹ, chọn đàn ông không cần thiết phải chọn người đẹp trai, quan trọng là chọn người cho con cảm giác thoải mái. Điều đó quan trọng hơn tất cả mọi thứ.”
“Ôi, mẹ à, sao cuộc sống của chúng ta lại phiền phức như thế chứ? Con thấy rất nhiều người sống vô cùng thoải mái.” Cung Ngũ thở dài. Cô cảm thấy cô có quá nhiều chuyện phiền lòng, quan trọng là cô vẫn không có cách nào nói với ai. Cách tốt nhất là ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, không suy nghĩ nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...