Cung Ngũ đứng bên cạnh nhìn hai anh em họ, không biết bọn họ đang nói gì. Công tước đại nhân đang nói rất nhiều, sao nói cả buổi mà vẫn chưa xong vậy?
Cô định đi lại gần đó nghe lén xem rốt cuộc họ đang nói gì, nhưng rốt cuộc vẫn không nghe được gì.
Cung Ngũ cảm thấy Công tước đại nhân và Yến Đại Bảo đang1sợ cô nghe lén, chu môi, hừ một tiếng, không cho nghe cô cũng chẳng thèm nghe.
Bên này Công tước đại nhân và Yến Đại Bảo nói xong, hai anh em họ liền đi về phía Cung Ngũ.
Yến Đại Bảo nhảy nhót: “Tiểu Ngũ, xong rồi, bọn tớ nói xong rồi.”
Cung Ngũ gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Yến Đại Bảo kéo tay Cung Ngũ, vừa đi vừa8nói: “Tiểu Ngũ, sau khi cậu đến Gaddles, tớ gọi điện thoại cho cậu, cậu phải nghe máy đấy.”
“Nhất định rồi. Cậu gọi cho tớ, tớ sẽ nghe máy mà.”
Yến Đại Bảo đi theo cùng để cổng an ninh, mới đáng thương nói: “Tiểu Ngũ, cậu phải gọi điện thoại cho tớ đấy.”
Cung Ngũ chặc lưỡi: “Nếu tớ có thời gian thì tớ sẽ gọi cho cậu, không2có thời gian thì cậu đừng trách tớ nhé.”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Ừ, nếu cậu không thời gian thì tớ sẽ gọi cho cậu, nhưng cậu phải nghe máy đấy.”
Hai người đứng trước cửa thì thầm rất lâu. Sau khi qua cổng an ninh, Công tước đại nhân dẫn Cung Ngũ lên máy bay theo sự sắp xếp của nhân viên.
Yến Đại Bảo đứng sau cửa kính,4nhìn chuyên cơ của Công tước đại nhân thuận lợi cất cánh, buồn bã thở dài: “Lại chỉ còn có một mình mình rồi…”
Đột nhiên nhớ tới Lý Nhất Địch, cô lập tức lấy điện thoại ra gọi đi: “Anh Bánh Bao, em vừa tiễn anh Tiểu Bảo và Tiểu Ngũ lên máy bay. Em đang ở sân bay…”
***
Cung Ngũ đang trèo lên giường trong khoang máy bay, vẫn có chút không vui.
Trên máy bay tư nhân xa hoa, ngoài khoang của khách còn có gian phòng chỉ có mình Công tước, Vương hầu mới có thể sử dụng.
Cung Ngũ đang nằm trên giường, là giường đơn chuyên dành riêng cho Công tước đại nhân.
Khi Công tước đại nhân đi vào thì cô đã ngủ, anh đắp chăn cho cô, giúp cô cởi giày, rồi cởi áo khoác ngoài nằm xuống bên cạnh cô.
Lúc ngủ, Cung Ngũ vẫn theo thói quen cuộn tròn người lại, sau khi vô thức chạm phải người sau lưng, cô lập tức trèo lên người anh, nhanh chóng nép vào người anh tiếp tục ngủ.
Công tước đại nhân rũ mắt nhìn cô bé đang ngủ trong lòng mình. Anh giơ tay xoa mặt cô, cúi đầu hôn lên trán cô một cái, chậm rãi nhắm mắt, ngủ cùng cô.
Sau khi ngủ một giấc, Cung Ngũ đã quên hết những chuyện không vui trước đó. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mặt Công tước đại nhân, Cung Ngũ lập tức vui vẻ. Cô xoa mũi anh, lại nghiêm túc đếm lông mi anh, rồi chu môi hôn mấy cái lên môi anh.
Khi cô quyết định hôn một cái sau cùng, Công tước đại nhân giơ tay ôm chặt lấy eo cô, mỉm cười: “Xem anh bắt được gì này? Một tên trộm hôn lén.”
Cung Ngũ vừa thấy anh thức dậy, lập tức nhào đến ra sức hôn lên môi anh mấy cái, “Lén này, lén này, anh cắn em đi.”
Công tước đại nhân cắn nhẹ quai hàm cô, “Ừ, cắn một cái.”
Cung Ngũ cười, “Anh Tiểu Bảo, sao em càng nhìn thì càng thấy thích anh thế này!”
Công tước đại nhân ôm lấy eo cô, lật người đè cô xuống dưới, mỉm cười nói: “Anh cũng vậy, càng nhìn càng thấy thích Tiểu Ngũ, càng nhìn càng cảm thấy Tiểu Ngũ là cô bé đáng yêu nhất trên thế giới này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...