Sáng sớm ngày hôm sau, Cung Ngũ thức dậy sớm, tự mình chạy đi đánh răng rửa mặt, cô vẫn còn nhớ bài học ở trường, sợ học hành không đàng hoàng thì đến lúc đó lão Eugene lại sắp xếp nhiều môn học hơn cho cô.
Lúc ăn sáng Cung Ngũ hỏi: “Anh Tiểu Bảo, khi nào chúng ta1về Gaddles?”
Công tước đại nhân nhìn cô, “Muốn về à?”
Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, em muốn về.”
Công tước đại nhân, “Đã đặt vé ngày mai rồi.”
Yến Đại Bảo hào hứng, “Vậy thì tốt quá Tiểu Ngũ, hôm nay chúng ta vẫn còn rất nhiều chuyện để làm!”
Cung Ngũ gật đầu: “Ừ!”
Triển Tiểu Liên hiếu kỳ: “Đại Bảo, con muốn8làm gì với Tiểu Ngũ?”
Công tước đại nhân cũng nhìn sang hai người họ, thấy Yến Đại Bảo nhe răng mỉm cười với Triển Tiểu Liên, nói: “Đây là bí mật giữa con và Tiểu Ngũ, không nói cho mami đâu!”
Yến Hồi vội vàng nói: “Yến Đại Bảo, nói ba nghe.”
Yến Đại Bảo ra sức lắc đầu, “Không nói2ba nghe luôn!”
Yến Hồi kinh ngạc: “Yến Đại Bảo, con cũng bí mật với ba luôn à?”
Yến Đại Bảo trừng mắt: “Ba, con đã lớn vậy rồi, có chút bí mật không phải cũng bình thường thôi sao?”
Triển Tiểu Liên gật đầu hùa theo: “Đại Bảo nói không sai, Đại Bảo của chúng ta đã vào đại học rồi,4là sinh viên rồi, không phải còn đứa trẻ con nữa.”
Yến Đại Bảo tỏ ra rất hài lòng: “Đúng vậy, đúng vậy, mami nói đúng!”
Cung Ngũ ngoan ngoãn ngồi trước mặt Yến Hồi, dù sao cũng có người giúp Yến Đại Bảo để ông ta hài lòng nên cô chỉ cúi đầu không lên tiếng, rất quen thuộc với việc bát của mình liên tục có thêm thức ăn, chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ăn hết là được.
Yến Hồi vì đứa con mới trưởng thành của mình mà vô cùng buồn phiền, bên này Cung Ngũ đã ăn xong một bát cơm, còn ăn thêm bát thứ hai.
Triển Tiểu Liên chặc lưỡi, khả năng ăn uống của Tiểu Ngũ rất tốt, cô gái ăn được rất có phúc. Quả nhiên chỉ có kiểu người biết kiếm tiền như Tiểu Bảo mới thích hợp với Tiểu Ngũ, Tiểu Màn Thầu chỉ biết tiêu tiền là chính, không hợp với Tiểu Ngũ.
Cung Ngũ lắc lư chân, khi ăn bát thứ hai thì đẩy nhẹ Yến Đại Bảo: “Yến Đại Bảo, cậu ăn chậm quá, ăn nhiều một chút đi. Nhân lúc chúng ta còn chưa tròn hai mươi tuổi thì phải ăn nhiều, nói không chừng sau này còn có thể cao lên.”
Yến Đại Bảo vừa nghe, lập tức cầm bát lên, bắt đầu ăn. Đúng là một cô gái rất cả tin, người mình tin tưởng nói gì cô cũng nghe theo.
Triển Tiểu Liên nhìn Cung Ngũ, lại nhìn Yến Đại Bảo, không kiềm được mỉm cười, Công tước đại nhân ngước mắt nhìn bà, Triển Tiểu Liên mỉm cười với con trai mình, nói: “Tiểu Ngũ với Đại Bảo, thật sự rất hợp nhau, sau này dễ hòa hợp, chuyện rất tốt.”
Cung Ngũ nghe thấy liền cười tươi như hoa với Triển Tiểu Liên: “Cháu quen biết Yến Đại Bảo trước, sau đó mới đến anh Tiểu Bảo, Yến Đại Bảo là bạn tốt đầu tiên của cháu.”
Triển Tiểu Liên gật đầu: “Đúng vậy, nên cô mới nói như vậy là rất tốt.” Bà đá nhẹ Yến Hồi, “Có phải không?”
Yến Hồi trừng mắt nhìn Cung Ngũ, “Có gì mà tốt? Cướp Yến Đại Bảo của ông đây!”
Cung Ngũ vội vàng nói: “Chú Yến, cháu đâu có cướp Yến Đại Bảo đâu. Hơn nữa, bạn bè tốt không chơi với nhau nữa rồi có thể tìm bạn khác, nhưng ba thì chỉ có duy nhất một người, không ai cướp đi được. Dù sau này Yến Đại Bảo kết hôn rồi thì chú vẫn là ba của cậu ấy.” Cô nhe răng cười với Yến Hồi, nhướng mày nói: “Đối tượng kết hôn có thể thay đổi nhưng ba thì không thể thay đổi.”
Yến Hồi suy nghĩ cả buổi, cảm thấy đồ xấu xí nói rất đúng, có chút hài lòng: “Vốn dĩ là vậy! Yến Đại Bảo, ba là không thể thay đổi có nghe thấy chưa?”
Yến Đại Bảo ngẩng đầu, “Mami không đổi chồng thì con cũng không thể đổi ba được!”
Yến Hồi bàng hoàng, nghiêng đầu nhìn sang Triển Tiểu Liên. Triển Tiểu Liên vội vàng nói: “Đại Bảo chỉ nói ví dụ mà thôi, tôi đang yên lành đổi chồng cái gì? Tiểu Ngũ đang ở đây, ông đừng làm ồn, để nó cười cho, trong lòng Tiểu Ngũ ông luôn là một nhân vật rất tài giỏi, đừng tự hủy hình tượng của mình.”
Cung Ngũ giả vờ không nghe thấy, thật ra cô cảm thấy ba của Yến Đại Bảo đã không còn hình tượng gì trong lòng mình, nhưng lời này không thể nói ra. Cung Ngũ chỉ ghi nhớ việc ba của Yến Đại Bảo là một người có bệnh thần kinh, rất thích cắt lưỡi hoặc chặt ngón tay người khác.
Yến Hồi nghe thấy lời của Triển Tiểu Liên, liền liếc Cung Ngũ bằng ánh mắt u ám, mang theo tà khí người bình thường không có, cẩn trọng, đoan chính, nho nhã bắt đầu dùng bữa.
Cung Ngũ nhấc chân đạp đạp Công tước đại nhân ngồi đối diện, Công tước đại nhân ngạc nhiên ngước mắt nhìn cô một cái. Cung Ngũ nhe răng cười với anh, một chân vẫn còn mang giày, chân còn lại thì đá nhẹ vào cẳng chân của anh.
Công tước đại nhân cúi đầu, không nói gì tiếp tục dùng bữa, Cung Ngũ liền ra sức đá chân anh, Yến Đại Bảo thì ôm bát gắng sức ăn, tranh thủ cao lớn lên thêm một chút.
Ăn xong, Công tước đại nhân quát lên một tiếng với Cung Ngũ đang vừa nói chuyện với Yến Đại Bảo vừa đi về phòng cô ấy: “Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ nghiêng đầu, đôi mắt xinh xắn như hoa nhìn anh, “Anh Tiểu Bảo, có chuyện gì?”
Công tước đại nhân mỉm cười, vẫy tay với cô: “Tiểu Ngũ qua đây, chúng ta thảo luận về vé máy bay và lịch trình ngày mai.”
Cung Ngũ nhìn sang Yến Đại Bảo, “Yến Đại Bảo, cậu lên trước đi, đợi tớ vào thì cùng bàn mưu kế với cậu.”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Ừ, cậu nhanh lên nha!”
“Tớ thương lượng với anh Tiểu Bảo xong thì sẽ vào, cậu tự nghiên cứu trước đi.”
Yến Đại Bảo nhảy nhót chạy đi, Cung Ngũ chạy đến trước mặt Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, anh nói đi.”
Công tước đại nhân mỉm cười, “Chúng ta thảo luận ở đây à?”
Cung Ngũ chu môi, “Chứ đi đâu?”
Công tước đại nhân giơ tay ra, Cung Ngũ chủ động để tay mình vào lòng bàn tay anh. Công tước đại nhân nắm chặt tay Cung Ngũ kéo cô, nói: “Đi theo anh.”
Đúng lúc Triển Tiểu Liên thò đầu ra nhìn thấy, không nén nổi tự mình lẩm bẩm một câu: “Haiz, không nhìn ra Tiểu Bảo lại chủ động như vậy…”
Yến Hồi lặng lẽ nói: “Yến Đại Bảo của ông đây làm tốt hơn nó nhiều!”
Triển Tiểu Liên lườm ông ta, “Vậy ông cho cơ hội để Đại Bảo biểu hiện à?”
Với tính cách của ông ta, người thích Yến Đại Bảo sẽ bị ông ta dọa chạy mất, ngày nào cũng cầm súng muốn bắn vào đầu người ta, ai mà dám theo đuổi Yến Đại Bảo? Còn nói sẽ làm tốt hơn Tiểu Bảo, tốt chỗ nào chứ? Đến cả đối tượng tình đầu cũng không có, vẻ vang lắm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...