Công Tước

Cung Ngũ đảo mắt, An Hổ Phách vẫn dè dặt đứng bên cạnh cô: “Tiểu Ngũ, cậu có đi không?”

“Cậu đợi một lát.” Cung Ngũ nói một câu với An Hổ Phách rồi đeo ba lô lên lưng, nhìn công tước đại nhân, chỉ vào An Hổ Phách nói: “Hai chúng tôi đi cùng nhau, chắc là không thuận đường đâu.”

Ánh mắt công tước đại nhân dừng trên người An Hổ Phách. “Không sao, vừa vặn tài xế của tôi vẫn chưa quen đường ở Thanh Thành. Nếu như cô Cung Ngũ không cảm thấy đi đường vòng, tôi không ngại dẫn hai cô đi dạo Thanh Thành.” Anh cười ấm áp, “Được chứ?”

An Hổ Phách căng thẳng kéo ống tay áo của Cung Ngũ: “Tớ không đi đâu. Tớ ra cổng trường đi xe bus…”

Cung Ngũ nghiêng người về phía cô: “Cậu bị ngốc à? Có sẵn tài xế mà không dùng? Chúng mình đi xe bus còn phải đổi xe mất hơn một tiếng. Xe riêng chỉ mất nửa tiếng là đến nơi. Sao lại không đi chứ? Đi một mình còn hơi sợ, chúng mình hai người sợ cái gì? Chắc chắn sẽ đưa cậu về nhà trước, cậu nhớ lúc đó xuống xe phải kéo theo tớ nói dẫn tớ đến nhà cậu chơi nhé. Sau đó chúng mình cùng xuống xe, tớ lại đi xe bus về nhà. Quãng đường ngắn hơn, chỉ tốn có một đồng, quá tốt!”

An Hổ Phách trừng mắt nói: “Chỉ một đồng thôi mà, không nhất thiết phải như vậy chứ?”

“Ai nói không cần? Một đồng này là người nhà vất vả tốn biết bao thời gian và công sức kiếm về. Có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm chứ!”

An Hổ Phách chỉ đành gật đầu: “Thôi được rồi.”

Thế là Cung Ngũ trả lời: “Nếu như anh Phí không cảm thấy phiền, chúng tôi cũng không có vấn đề gì. Vậy thì làm phiền anh rồi.”

Bọn họ vừa nói chuyện xong thì Yến Đại Bảo đã đứng ở trong cửa sổ thò đầu ra gọi: “Anh! Tiểu Ngũ!”

Cô vui mừng ra sức vẫy tay với Cung Ngũ: “Đợi tớ! Tớ xuống ngay đây!”

Cung Ngũ vội vàng kéo An Hổ Phách qua một bên, dặn dò: “Cậu nhất định phải nhớ lúc xuống xe kéo tớ theo đấy.”

An Hổ Phách dè dặt gật đầu: “Ừ.”


Không lâu sau, Yến Đại Bảo chạy bình bịch xuống: “Anh! Tiểu Ngũ!”

Cô cười híp mí nhìn công tước đại nhân rồi lại nhìn Cung Ngũ, sau đó nhe răng cười.

Cung Ngũ bị nụ cười của cô làm cho nổi da gà: “Yến Đại Bảo, cậu có ý gì?”

Yến Đại Bảo hất hàm xinh đẹp lên, nói: “Tớ cho phép cậu không đến nhà tớ, cậu lại để cho anh tớ tóm được hả?” Cô khoác cánh tay Cung Ngũ, nói với công tước đại nhân: “Anh, em và Tiểu Ngũ là bạn tốt đấy!”

Công tước đại nhân cười dịu dàng với cô: “Đại Bảo có bạn rồi, tốt quá!”

Cung Ngũ âm thầm trợn mắt, cô chỉ muốn đi nhờ xe thôi mà có thể đừng nhiều người như vậy được không?

An Hổ Phách đứng nép sau lưng Cung Ngũ, không nói chuyện.

Chẳng mấy chốc, lão yêu tinh cũng đi xuống, “Yến Đại Bảo, về nhà!”

Yến Đại Bảo nhảy nhót: “Ba, con ngồi cùng xe với anh. Con muốn ngồi cùng xe với Tiểu Ngũ.”

Lão yêu tinh tức giận: “Không được!”

Yến Đại Bảo trừng mắt với ba cô, lão yêu tinh đứng song song với cô nói: “Ông đây nói không được là không được!”

Hai cha con trừng mắt nhìn nhau. Công tước đại nhân ở bên cạnh chậm rãi nói: “Đại Bảo, anh có việc, thuận đường chở hai cô ấy một đoạn. Em về với chú Yến trước được không? Anh sẽ về ngay.”


Yến Đại Bảo phồng má, khoanh tay, xoay người trừng mắt nhìn công tước đại nhân: “Anh, anh trọng sắc khinh em gái!”

Lão yêu tinh lập tức nhảy đến bên cạnh Yến Đại Bảo, chỉ vào công tước đại nhân, hùa theo nói: “Đúng thế! Đúng thế!”

Công tước đại nhân cười: “Sao có thể chứ? Trong lòng anh, lúc nào Đại Bảo cũng là quan trọng nhất.”

Một nhà mấy người bọn họ đứng nói chuyện, Cung Ngũ và An Hổ Phách đứng bên cạnh ngáp ngắn ngáp dài, rốt cuộc bao giờ mới có thể đi đây?

Cuối cùng, dưới sự dỗ dành chậm rì rì của công tước đại nhân, Yến Đại Bảo không cam tâm tình nguyện đã đồng ý. Cô quay đầu nhìn Cung Ngũ chằm chằm, ánh mắt tủi hờn. Cung Ngũ cầm dây ba lô, ngẩng mặt nhìn lên trời.

Tháng chín nhiệt độ cao, trên cây ve sầu kêu râm ran. Nếu không tịnh tâm, 80% sẽ cảm thấy ồn ào chết đi được.

Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn cây, muốn tìm một con ve sầu, kết quả không thấy con nào.

Dường như có cái gì “bịch” một cái rơi ngay trên trán Cung Ngũ. Cô cảm thấy hơi man mát, mềm mềm, nhũn nhũn, hình như còn đang cử động. Cô giơ tay sờ, An Hổ Phách ở bên cạnh đột nhiên hét lên: “Á á á… Sâu!”

Cánh tay muốn bắt sâu của Cung Ngũ dừng sững lại. Cô sợ sâu, cảm thấy động vật thân mềm rất kinh tởm. Cô ra sức lắc đầu nhưng nó không rơi, cô liền nghển cổ, kề sát mặt An Hổ Phách nói: “Cậu giúp mình bắt nó xuống.”

An Hổ Phách hoảng sợ co cẳng chạy như một cơn gió, trốn sau một cái cây, hét lên: “A a a a…”

Yến Đại Bảo xông đến: “Tiểu Ngũ đừng sợ. Mình bảo vệ cậu!” Cô giơ tay bắt con sâu xanh béo mập trên trán Cung Ngũ xuống. Trước mặt Cung Ngũ, Yến Đại Bảo ra sức bóp lòi ruột con sâu rồi vứt đi.

An Hổ Phách thấy kinh tởm: “Ọe…”


Vứt xác con sâu xong, Yến Đại Bảo bắt đầu hất tay, giậm chân tại chỗ: “Thật kinh tởm! Thật kinh tởm! Mau, lau tay!”

Nhanh chóng có người nhét khăn mặt vào tay cô: “Cô chủ, mời lau tay.”

Cung Ngũ nheo mắt nhìn cô. Yến Đại Bảo lau hết hai cái khăn mặt. Lúc cô đang cầm chiếc khăn thứ ba thì nhìn thấy ánh mắt của Cung Ngũ, cô vội vàng nói với cô giúp việc đang đưa khăn: “Cô à, cái khăn này cô đem về giặt đi, đừng vứt.”

Lão yêu tinh giống như âm hồn bay đến sau lưng Yến Đại Bảo, nói: “Bẩn!”

Yến Đại Bảo nghiêm mặt nói: “Phải tiết kiệm!”

Công tước đại nhân nghe thấy, im lặng liếc nhìn Yến Đại Bảo.

Lão yêu tinh giống như nghe thấy truyện ma, trừng mắt nhìn nói: “Một cái khăn mặt rách, tiết kiệm cái gì?”

Cung Ngũ cuối cùng cũng biết tác phong xa xỉ của Yến Đại Bảo từ đâu mà có, không phải chịu ảnh hưởng của ba cô ấy mà là được ba cô ấy khuyến khích.

Hai cha con còn đang tranh chấp về vụ có giặt khăn mặt hay không, công tước đại nhân đã mời Cung Ngũ và An Hổ Phách đi ra chỗ xe đỗ ở cổng trường.

Cổng trường đông nghịt, có rất nhiều xe, sinh viên bản địa nhân ngày thứ bảy chủ nhật về nhà cũng rất nhiều. Cung Ngũ chậc lưỡi: “Nhiều xe như vậy, bị tắc rồi?”

Công tước đại nhân liếc nhìn cô, cười nói: “Mời đi bên này.”

Công tước đại nhân lại đổi xe. Cung Ngũ trợn tròn mắt. Cô ghét xa xỉ!

Khác với chiếc xe màu đen khiêm tốn lúc trước, xe hôm nay có màu trắng tao nhã. Cô phát hiện ra dáng tất cả những chiếc xe của công tước đại nhân đều không giống với mọi người. Mặc dù nhìn qua không có gì khác biệt, nhưng khi nhìn kỹ ngay cả người không phải trong ngành như Cung Ngũ cũng nhìn ra sự khác biệt, giống như là hình dáng đầu xe, hay là độ dài thân xe.

Công tước đại nhân mở cửa xe: “Mời hai cô.”

An Hổ Phách nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ đẩy cô: “Cậu vào trước đi.”


An Hổ Phách chỉ đành ngồi vào trong trước, Cung Ngũ cũng ngồi vào theo. Công tước đại nhân khẽ cười với cô nói: “Tôi ở ngay phía sau.”

Cung Ngũ ngây người. Ớ? Anh không không đi cùng xe với bọn cô sao?

Cửa xe bị đóng lại, Cung Ngũ quay đầu lại nhìn qua cửa phía sau xe, quả nhiên nhìn thấy công tước đại nhân lên một chiếc xe khác.

Cô chép miệng mỉa mai, cô còn cho rằng công tước đại nhân có ý đồ không tốt, muốn ngồi cùng xe với bọn cô chứ.

An Hổ Phách kéo góc áo cô, vụng trộm liếc nhìn chỗ ngồi phía trước, nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngũ, anh của Yến Đại Bảo hình như không phải là người xấu đâu.”

“Yến Đại Bảo quen biết chúng ta, cho dù anh ta là người xấu cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Tớ nói cậu nghe, trên mặt người xấu không dán nhãn đâu, cậu đừng chỉ nhìn vẻ bề ngoài, biết chưa?”

An Hổ Phách hoảng sợ gật đầu: “Tớ biết rồi.” Rồi lại hỏi: “Mẹ cậu biết cậu muốn về nhà không?”

“Có lẽ là không.”

“Hả? Cậu không gọi điện thoại báo trước à?”

Cung Ngũ chẹp miệng: “Tớ căn bản không muốn về nhà. Bị ba của Yến Đại Bảo làm cho sợ chết khiếp nên mới có ý định đó. Tớ về thăm mẹ xong sẽ quay lại trường.”

“Ba cậu không có nhà à?”

“Hai cái nhà, chạy về từng nhà tốn biết bao nhiêu tiền đi đường chứ? Đi thẳng đến tìm mẹ là được.”

Về nhà họ Cung cũng chẳng có ý nghĩ gì, lúc nào cũng vắng vẻ, về cũng như không về.

Cung Ngũ ngồi trong xe, bắt đầu móc tiền từ trong lỗ hẹp trên ba lô của cô. Trước khi về nhà phải đi chợ thức ăn mua hai món ăn đem về, như vậy mẹ cô mới không có lý do nói cô ăn uống chùa đuổi cô đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui