Lúc cô ngồi lên xe thì liền lấy điện thoại ra xem, phát hiện tối qua Công tước đại nhân không hề gọi cho cô, cũng có nghĩa là đêm qua sau khi nhận được tin, anh đã tự mình đến bệnh viện nhưng không nói với cô.
Cung Ngũ bĩu môi, hỏi vệ sĩ đang ngồi trên ghế phụ xe: “Anh Tiểu Bảo tối qua đã đến bệnh viện sao?”
“Công tước đại nhân nhận được điện thoại liền đến bệnh viện, đã đợi bên ngoài phòng phẫu thuật suốt một đêm.”
Cung Ngũ ngồi ngay ngắn lại, nhìn thẳng1về trước, tình cảm anh em của bọn họ từ thời nối khố, chắc anh Tiểu Bảo đã rất lo lắng.
Xe lái thẳng về phía Thanh Thành hơn một tiếng đồng hồ, sau đó dừng lại trước cổng một bệnh viện lớn. Cô vội vội vàng vàng theo vệ sĩ đi thang máy lên lầu ba, vào khu vực phòng bệnh đặc biệt.
Từ xa, cô đã nhìn thấy bóng dáng thẳng tắp của Công tước đại nhân đứng ngay hành lang. Nghe thấy tiếng bước chân anh nghiêng đầu nhìn sang, Cung Ngũ vội vã chạy về phía8anh, thoáng cái đã bổ nhào vào lòng anh: “Anh Tiểu Bảo!”
Công tước đại nhân đưa tay đỡ lấy cô, “Đừng sợ, không sao đâu.”
Cung Ngũ quay đầu, xuyên qua cửa sổ trong suốt nhìn vào trong, thấy Lý Tư Không bị quấn lại hệt như một chiếc bánh chưng to nằm bên trong. Cả người từ trên xuống dưới chỗ duy nhất không sao chính là gương mặt mà trước nay anh ta luôn hãnh diện, nhưng trên đầu vẫn còn đang quấn băng gạc, mắt nhắm nghiền, không hề cử động.
Trong phòng bệnh còn có những2người khác, đều mặc trang phục chuyên dụng của bệnh viện.
Những người bên trong quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, tầm mắt dừng lại trên người Cung Ngũ, Cung Ngũ vội đứng thẳng dậy, căng thẳng tiếp nhận ánh mắt của những người bên trong nhìn ra. Cô bất giác đến gần Công tước đại nhân, hỏi: “Anh Tiểu Bảo, mấy người bên trong là ai vậy?”
Công tước đại nhân đáp: “Là ba mẹ của Lý Tư Không.”
Cung Ngũ cảnh giác: “Anh Tiểu Bảo, có khi nào họ cho rằng là do em đã hại Lý Tư4Không xảy ra tai nạn không?”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Không đâu.”
Sau khi hai người bên trong nhìn thấy Cung Ngũ, đột nhiên rời khỏi phòng bệnh, chẳng bao lâu sau, Cung Ngũ nhìn thấy họ đã cởi bộ quần áo kháng khuẩn đặc biệt bước ra ngoài.
Nếu nói ba anh ta có cả khí chất và diện mạo thì mẹ anh ta chính là người có thể dùng diện mạo làm lu mờ tất cả. Chỉ cần Lý Tư Không có thể kế thừa một chút ngoại hình đặc trưng của ba hay mẹ anh ta, tin chắc đã có thể đẹp trai đến mức khiến nhiều người chết mê chết mệt rồi. Nhưng Cung Ngũ hoàn toàn không nhìn ra một chút di truyền nào từ ba mẹ anh ta trên người Lý Tư Không, mà Lý Nhất Địch lại hoàn toàn thừa hưởng hết tất cả những ưu điểm từ cặp vợ chồng trước mặt này, còn tuấn tú thu hút hơn cả minh tinh trên TV mấy phần.
Công tước đại nhân đưa cô bước đến nghênh đón, “Dì Mục, chú Lý, đây là Tiểu Ngũ.”
Nét mặt Lý Tấn Dương rất nghiêm nghị, ông ta khẽ nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Cung Ngũ. Khí chất vốn có của một người đàn ông chín chắn nho nhã làm cho bất kỳ động tác nào của ông ta đều trở nên vô cùng thu hút. Ông ta lên tiếng, giọng nói trầm ấm như tiếng đàn violin, không có sự ấm áp mà mang một chút lạnh lùng, “Cô Cung, có ngại nói chuyện riêng một chút không?”
Bàn tay đặt sau lưng Cung Ngũ của Công tước đại nhân cũng di chuyển sang trước một chút, anh mỉm cười nói với Lý Tấn Dương: “Chú Lý, có chuyện gì cứ nói với cháu, cô ấy đang mang thai, đang ở giai đoạn không ổn định, cháu sợ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của cô ấy.”
Hai hàng lông mày của Lý Tấn Dương giật giật, “Hở? Của ai vậy?”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Chú Lý không biết sao? Tiểu Ngũ là vợ sắp cưới của cháu, đứa bé đương nhiên cũng là của cháu.”
Người phụ nữ bên cạnh Lý Tấn Dương xinh đẹp như yêu tinh tu luyện nghìn năm hóa thân thành người bĩu môi, khẽ kéo ống tay áo của Lý Tấn Dương, chân mang đôi giày đế bằng đang hung hăng giậm chân xuống đất, nước mắt rưng rưng, giọng nói cũng nghẹn ngào hỏi: “Vậy Màn Thầu phải làm sao đây? Ông xã...”
Công tước đại nhân vẫn mỉm cười, “Bây giờ Tiểu Ngũ đang theo học tại trường quý tộc hoàng gia Gaddles. Cô ấy là vợ sắp cưới được cháu đăng ký trong sổ sách hoàng tộc. Nếu dì Mục muốn có cháu, vậy phải bảo anh Nhất Địch và Tư Không cố gắng thêm mới được.”
Mục Hi trừng đôi mắt to tròn xoe trong veo hệt như một đứa bé, nước mắt rưng rưng nói: “Tiểu Bảo, cháu nhường con bé cho Màn Thầu đi, cháu cũng không thiếu phụ nữ, cháu được nhiều cô gái yêu thích thế mà...”
Còn chưa nói xong, đã nghe thấy giọng nói của Triển Tiểu Liên truyền đến từ đầu hành lang bên kia: “Màn Thầu sao rồi? Người đâu?”
Mục Hi vừa nhìn thấy Triển Tiểu Liên, liền vội vã chạy đến: “Băng dính... Hu hu hu... Màn Thầu còn đang nằm bên trong kìa...”
Khóe miệng Triển Tiểu Liên co rút: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi hả? Chồng vẫn mạnh khỏe, Màn Thầu cũng chưa chết, con cái còn đang nhìn kìa, cậu khóc cái gì chứ?” Bà xoay người lấy một tờ khăn giấy ra lau mặt cho Mục Hi, “Thằng bé không sao là được, đã điều tra rõ ràng chưa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cung Ngũ đứng bên cạnh Công tước đại nhân, cố gắng ngẩng đầu ưỡn ngực, lặng lẽ nhìn mấy người trước mặt, không nói tiếng nào.
Mục Hi khóc thút thít: “Nửa đêm thì nhận được điện thoại, nói Màn Thầu xảy ra tai nạn, đang yên đang lành, sao lại xảy ra tai nạn chứ? Thằng bé lái xe cũng không phải ngày một ngày hai, chắc chắn là vì tâm trạng không tốt rồi...”
Triển Tiểu Liên kéo tay Mục Hi, đưa bà về trở lại bên cạnh Lý Tấn Dương, bản thân thì thong thả bước đến đứng bên cạnh Cung Ngũ: “Sao Tiểu Ngũ cũng đến đây? Cho dù cháu vì Tiểu Bảo cũng không nên chạy lung tung, không biết sức khỏe là quan trọng nhất sao? Đúng là trẻ con, chẳng hiểu gì cả.”
Cung Ngũ mím chặt môi, ngoan ngoãn gật đầu: “Cháu biết rồi ạ...”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Là con bảo cô ấy đến, dù sao cô ấy cũng là vợ sắp cưới của con, anh em của con xảy ra tai nạn, khó khăn lắm mới về nước một lần, nói sao cô ấy cũng phải đến thăm một chút. Đợi lát nữa con sẽ cho người đưa cô ấy về.”
Triển Tiểu Liên gật đầu: “Tiểu Ngũ, cháu đừng suy nghĩ nhiều quá, phải chăm sóc cho sức khỏe bản thân trước.”
Cung Ngũ chỉ đành gật đầu: “Dạ...”
Triển Tiểu Liên quay sang nói với Công tước đại nhân: “Con xem chăm sóc Tiểu Ngũ trước đi, con bé không hiểu chuyện, con không ngăn cản thì thôi, sao còn bảo con bé đến đây?”
Công tước đại nhân cúi đầu: “Mẹ dạy đúng lắm, sau này con sẽ chú ý.” Anh quay đầu sang đẩy nhẹ Cung Ngũ, “Đây là bệnh viện, ở lâu không tốt, anh đưa em ra ngoài trước.”
Nói xong, Công tước đại nhân gật đầu chào Lý Tấn Dương và Mục Hi: “Chú Lý, dì Mục, cháu ra ngoài sẽ trở về ngay.”
Cung Ngũ cũng vội vã gật đầu chào hai người họ: “Cháu xin phép.”
Ra khỏi bệnh viện, Cung Ngũ vừa định lên tiếng, Công tước đại nhân đã mỉm cười nói: “Không cần nói gì cả, anh biết em lo lắng cho anh. Không sao đâu, lên xe đi, họ sẽ đưa em về.”
Cung Ngũ chớp chớp mắt: “Anh Tiểu Bảo.”
Công tước đại nhân nâng gương mặt cô lên, cúi đầu đặt một nụ hôn thật sâu lên môi cô, “Được rồi, em về trước đi. Lý Tư Không tỉnh lại, anh sẽ gọi điện báo cho em. Chú Yến đã phái người đến đón em về, Đại Bảo nghe nói em sắp phải đi, nhất quyết đòi chia tay với em. Em tạm thời đừng về nhà, đi tìm Đại Bảo đi được không?”
Cung Ngũ gật đầu, “Vâng, vậy anh Tiểu Bảo em đi trước đây.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...