Nhìn thấy Công tước đại nhân đi ra, Cung Ngũ nhìn quét qua một vòng khắp người anh. Phu nhân Sandy hắng giọng, Cung Ngũ vội vàng thu hồi ánh nhìn, trên gương mặt hiện lên nụ cười nghiêm chỉnh: “Chào buổi sáng.”
Công tước đại nhân nhìn cô rồi đi tới, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, “Chào buổi sáng Tiểu Ngũ, chào buổi sáng phu nhân Sandy.”
Cung Ngũ chớp mắt,1lén nhìn phu nhân Sandy, thấy phu nhân Sandy hành lễ với Công tước đại nhân: “Chào buổi sáng ngài Edward.”
Ăn sáng xong, Cung Ngũ vội vàng lên xe đi học, bởi vì ở nhà lề mề quá lâu, cho nên khi cô đến trường tiếng chuông vào lớp đã vang lên từ lâu rồi.
Trường học quý tộc đặt quan điểm về thời gian là quy chuẩn quan trọng hàng đầu, đúng giờ là8lễ nghi cơ bản nhất.
Trước mặt Cung Ngũ là cổng trường không một bóng người, cổng lớn là cửa bảo vệ điện tử, ngay cả người đứng trông coi để dàn xếp cũng không có.
Cung Ngũ cô độc đứng trước cổng trường, chớp mắt.
Người lái xe đưa cô đến trường vô cùng lo lắng, anh ta đã lái xe nhanh nhất trong tốc độ phạm vi an toàn cho phép rồi nhưng vẫn không2kịp, phải làm sao bây giờ…
Dấu hỏi chấm cuối cùng còn chưa kịp chấm nốt, người lái xe đột nhiên nhìn thấy cô Ngũ giơ tay ra, ném ba lô qua cánh cổng, sau đó thổi phù phù vào tay, đi đến trước cổng, nắm lấy lan can, trèo lên.
Người lái xe kinh hãi, vội vàng xuống xe, hét lên: “Ngũ… Ngũ tiểu thư…”
Cung Ngũ vừa trèo lên cánh cổng chính, chuông báo động4đã vang lên, người được vũ trang toàn diện từ bốn phương tám hướng đổ ào đến, các loại súng nhắm thẳng vào cô. Cung Ngũ vừa nhìn thấy súng nhắm về phía mình liền hét lớn: “Cứu tôi với!”
Công tước đại nhân lại một lần nữa được mời đến trường học.
Cung Ngũ cúi đầu, hai chân chụm lại, hai tay đoan trang đặt lên trên đùi, cố gắng thể hiện hình tượng thục nữ.
Khi Công tước đại nhân vừa bước vào đã nhìn thấy tạo hình đó của cô.
Hiệu trưởng Page nhìn thấy Công tước đại nhân bước vào cửa liền nhún vai: “Ừ… Tôi phải nói thế nào nhỉ?”
Công tước đại nhân nghiêng đầu nhìn Cung Ngũ, hỏi: “Có bị thương không?”
Cung Ngũ có chút coi thường: “Trèo có một cái cổng, sao bị thương được chứ?”
Công tước đại nhân hít sâu một hơi, anh quay sang nói với hiệu trưởng Page, “Tôi rất xin lỗi, hôm nay là do tôi đã làm chậm trễ thời gian, cho nên cô ấy ra khỏi nhà muộn.”
Hiệu trưởng Page cau mày lại, “Được thôi, tôi nghĩ chắc chắn là có nguyên nhân, nhưng mà lần này cô bé sẽ phải chịu một chút hình phạt.” Nói xong, bà ta lấy cuốn sổ nội quy trường học ra, “Tiểu Ngũ buộc phải học thuộc hết các điều trong nội quy trường học, như vậy thì sau này mới không tái phạm nữa.”
Cung Ngũ vẫn nghiêm chỉnh ngồi đó, Công tước đại nhân cầm cuốn nội quy, “Cảm ơn hiệu trưởng.”
Anh đi đến, đặt cuốn nội quy vào trong tay cô: “Học thuộc hết những nội quy trong này đi, sau này tuyệt đối không được làm những điều nội quy nghiêm cấm. Bao gồm những hành vi như trèo tường.”
Cung Ngũ im lặng nhận lấy, liếc nhìn anh một cái, “Sáng nay đi học muộn là do anh!”
Công tước đại nhân gật đầu nhận sai: “Đúng vậy, là lỗi của anh, anh xin lỗi.”
Lần này anh rất dứt khoát nhận lỗi, Cung Ngũ cũng không bị giáo huấn thêm nữa, tuy học thuộc nội quy trường học rất khổ nhưng dù sao cũng còn tốt hơn là phải đền tiền.
Cô liên tiếp gây ra hai vụ lớn như vậy, còn làm kinh động cả Công tước đại nhân bận rộn công việc, lần này sinh viên toàn trường đều quen mặt cô gái xinh đẹp đến từ phương Đông này rồi.
Khi Cung Ngũ ngồi trong phòng học, có anh chị khóa trên đến tìm cô. Trước đó cũng có người từng nghe nói có người ngày nào cũng bị gọi phụ huynh đến, phụ huynh còn là vị Công tước đại nhân quyền cao chức trọng, trong lịch sử suốt hơn một trăm năm của trường học này cũng chưa có mấy lần xuất hiện.
Khi bạn bè lớp bên sang nói chuyện với cô, Cung Ngũ luôn cảnh giác cao độ, chỉ sợ làm mất mặt Công tước đại nhân.
Vốn dĩ cô quyết định trèo cổng đi vào vì không muốn kinh động đến người khác, không muốn cho người khác biết rằng sinh viên nhờ vào mối quan hệ của Công tước đại nhân để đến đây học lại làm chuyện xấu nữa, cô không thể ngờ được là chỉ chốc lát đã làm kinh động toàn trường!
Không trách cô được, thật đấy, tất cả là do cái trường này quá biến thái, một cái chuông báo động kêu thôi là được rồi, sao lại còn để chuông báo động của toàn trường kêu lên chứ?
Cũng may Công tước đại nhân không trách cô, nếu không cô sẽ tức đến chết mất!
Các bạn học tìm cô nói chuyện, cô từ chối trả lời bất cứ vấn đề nào liên quan vì không muốn để những người này biết cô đã làm gì, vốn dĩ trường học cũng chỉ nói là cô chạm nhầm vào chuông báo động.
Nhưng Công tước đại nhân bị kinh động là chuyện hoàn toàn chính xác, lần này nổi tiếng quả thực là quá mơ hồ rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...