Công Tước

Cung Ngũ cảm thấy chuyện hạnh phúc trên đời này chính là có thể ra ngoài chơi với Công tước đại nhân vào ngày nghỉ.

Cô đã đến Gaddles được hơn bốn tháng nhưng thời gian ra ngoài không nhiều. Không phải Công1tước đại nhân không dẫn cô đi mà do cô quá bận học. Sau đó, Eugene phải sửa thời gian biểu thì cô mới có thời gian cứ nửa tháng được ra ngoài chơi một ngày.

Công tước đại nhân có vẻ ngoài8đẹp trẻ trung đẹp trai, dáng người cao ráo, khí chất cao quý lịch lãm. Anh đã chiếm hết những ưu điểm của người đàn ông cần có. Dường như mỗi bộ quần áo mặc trên người anh đều có thể thu2hút ánh nhìn của người khác. Dù là mặc quần áo thoải mái bình thường thì cũng có nét hấp dẫn khác với những người khác.

Để tránh bị mọi người nhận ra, Công tước đại nhân còn đặc biệt đội mũ và4đeo kính râm. Cung Ngũ đi bên cạnh cảm thấy rất mới mẻ với phong cách ăn mặc và tạo hình này của anh. Cô cứ đi được mấy bước lại liếc nhìn anh, vừa đi vừa cười toe toét.

“Anh Tiểu Bảo, anh chắc chắn như vậy người khác sẽ không nhận ra anh chứ?”

Công tước đại nhân nhìn cô, “Cho dù có người cảm thấy giống nhưng chắc cũng không dám nhận bừa, cùng lắm là cho rằng người giống người mà thôi.”

Cung Ngũ tò mò: “Tại sao? Lẽ nào là do bình thường anh ăn mặc quá đứng đắn, đột nhiên ăn mặc thoải mái người ta không dám nhận sao?”

Công tước đại nhân cười: “Cũng gần như là thế.”

Sáng sớm, hai người lái xe đến thành phố Gordes nằm ở trung tâm của Gaddles. Dưới ánh nắng ấm áp của mùa xuân vào buổi sáng, hai người nắm tay nhau, chậm rãi đi dạo trên phố.

Cung Ngũ vui vẻ bước đi, cô nghiêng đầu nhìn Công tước đại nhân, ánh nắng hắt qua tòa cao ốc chiếu lên người anh khiến gương mặt anh sáng bừng.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Công tước đại nhân cúi đầu cười dịu dàng với cô. Cung Ngũ cười tươi như hoa, Công tước đại nhân hôn lên môi cô.

Cung Ngũ vội vàng che miệng lại, nhìn ngó xung quanh, sợ thu hút sự chú ý sẽ có người nhận ra anh. Ngay sau đó, cô nhận thấy người dân Gaddles thân thiện niềm nở hoàn toàn không để ý đến hành vi thân mật như vậy.


“Chúng ta đi xem xem có gì có thể mua không. Tiểu Ngũ muốn mua đồ không?”

Cung Ngũ lắc đầu: “Không mua, mua đồ lại không thể dùng được, tiền còn có thể mua đồ ăn.”

“Tiểu Ngũ, kiếm tiền là để tiêu, bằng không thì chỉ kiếm tiền có tác dụng gì?”

Cung Ngũ hùng hồn nói: “Anh Tiểu Bảo, anh nói như vậy là không đúng. Tiêu tiền phải đúng chỗ, khi cần dùng tiền tuyết đối không thể hà tiện nhưng bình thường có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.”

“Tiểu Ngũ cảm thấy khi nào thì nên tiêu tiền đúng chỗ nào?”

“Chắc chắn là vào lúc cần dũng khí rồi! Ví dụ như năm mới về nhà, em mua vé máy bay. Vé máy bay này tuy rất đắt nhưng không cách nào tiết kiệm được! Lại ví dụ như em đi học phải nộp học phí. Tiền đó không nộp em cũng không thể đi học, cũng bắt buộc phải nộp! Còn có tiền ăn cơm nữa, không tiêu tiền thì sẽ chết đói. Nhưng cũng không thể mua thứ quá đắt, có thể ăn no không bị tào tháo đuổi là được!”

Công tước đại nhân lặng lẽ liếc nhìn cô, dưới ánh mắt chăm chú của cô, rốt cuộc anh cũng gật đầu: “Tiểu Ngũ nói có vẻ rất có lý.”

“Xem đi, xem đi!” Cung Ngũ nhảy nhót: “Em đã nói mà, không thể tiêu tiền lung tung!”

Công tước đại nhân kéo tay cô, nói: “Nào, chúng ta đến đó xem.”

“Anh muốn mua đồ à?”

“Mua đồ phải tùy duyên, không thể gượng ép được. Nếu ngay từ ánh mắt đầu tiên em đã nhắm chọn một món đồ thì đừng do dự, cứ mua đi. Thích mà không mua, không phải sẽ hối tiếc sao?”

Cung Ngũ chẹp miệng: “Nếu như anh muốn mua món đồ đó thì anh cứ mua. Tuy em cảm thấy người tiêu tiền lung tung rất hoang phí nhưng giống như Bộ Sinh em cũng hết cách. Hơn nữa, anh ta không tiêu linh tinh thì sao em có lợi được chứ?”

“Thế ư? Vậy thì đi thôi. Anh cũng muốn để Tiểu Ngũ chiếm lợi ích của anh.”

Cung Ngũ vui vẻ đi theo Công tước đại nhân vào trung tâm thương mại.

Trung tâm thương mại này nhìn rất sang trọng. Sàn sạch bóng có thể soi gương. Cung Ngũ nhìn sàn nhà, hỏi Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo anh nhìn xem, anh có thể nhìn thấy quần chip của em không?”

Gân xanh trên trán Công tước đại nhân nổi lên cuồn cuộn, anh đi thẳng vào trong, “Em cho rằng nhà thiết kế là biến thái sao? Nếu thực sự có nhà thiết kế như vậy, ai còn dám vào trung tâm thương mại này nữa?”

Cung Ngũ lè lưỡi, vội theo anh vào trong. Công tước đại nhân đi thẳng vào trong cửa hàng, nhân viên kinh doanh là một cô gái Gaddles tóc vàng xinh đẹp chào hỏi họ rất nhiệt tình.

Công tước đại nhân liếc nhìn, hỏi: “Có mẫu mới không?”

“Có. Mời ngài theo tôi.”


“Anh Tiểu Bảo, anh muốn mua trang sức à?”

Công tước đại nhân quay đầu lại vẫy tay với cô: “Chúng ta đi xem mẫu mới.”

Cung Ngũ vội vàng chạy đến: “Anh Tiểu Bảo, nhiều số 0 quá!”

Công tước đại nhân cười, “Anh biết, nhưng chúng ta không cần bỏ nhiều tiền như vậy.”

“Vì sao?”

“Vì anh có vài mỏ khoáng sản, trong đó có một mỏ chuyên sản xuất kim cương. Chúng ta chỉ cần lựa chọn ra viên kim cương tốt nhất rồi bỏ chút tiền gia công làm theo mẫu đẹp nhất là được.”

“Thật á?”

“Ừ. Thật đấy.”

Những mẫu mới hôm nay hai người đều không chọn được, Cung Ngũ nói: “Anh Tiểu Bảo, em cảm thấy anh nói đúng rồi đấy. Quả nhiên đi mua đồ phải tùy duyên.”

Hai người vừa mới ra khỏi cửa hàng thì đột nhiên có người gọi Cung Ngũ.

Cung Ngũ quay đầu lại thì nhìn thấy ba cô gái đứng cách đó không xa đang nhìn về phía họ. Vẻ mặt Cung Ngũ ngơ ngác, nhưng bất giác buông tay Công tước đại nhân ra.

Cô vừa dừng lại, ba người kia đã biết mình không nhận nhầm người. Bọn họ mừng rỡ nhìn Công tước đại nhân với ánh mắt thẹn thùng. Công tước đại nhân chỉ mỉm cười gật đầu với họ. Ba người kia lập tức đi về phía Cung Ngũ và Công tước đại nhân: “Ngũ, thì ra đúng là cậu!”

Cung Ngũ mỉm cười, giả bộ thùy mị: “Đúng vậy, gặp được các cậu ở đây thật là vui.”

Nhưng… ba người này là ai chứ? Cung Ngũ cảm thấy những cô gái nước ngoài này trông rất giống nhau, cô căn bản không phân biệt được ai với ai. Hàng ngày đều có rất nhiều người đến gặp cô để nghe ngóng về đời tư của Công tước đại nhân.


Ba cô gái cười ngọt ngào, ánh mắt quyến rũ nhìn Công tước đại nhân: “Vừa nãy bọn tớ còn tưởng mình nhìn nhầm đấy. Ngũ, cậu cũng cùng ngài Edward đi dạo phố à? Không ngờ có thể gặp được ngài Edward ở đây, đúng là vinh hạnh cho chúng tôi.”

Cung Ngũ vẫn mỉm cười, Công tước đại nhân cũng vậy, “Chúng tôi cũng rất vui nhưng rất xin lỗi, chúng tôi còn có việc không quấy rầy nhã hứng của ba quý cô xinh đẹp nữa, tạm biệt.”

Nói xong, anh giơ tay ra với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, chúng ta đi thôi.”

Cung Ngũ giả vờ không nhìn thấy, vẫy tay với ba cô gái kia, đi ra ngoài.

Công tước đại nhân nhìn theo bóng lưng cô, rồi đi theo ra ngoài.

Ba cô gái kia xì xào bàn tán: “OMG, tôi không ngờ ngài Edward cũng có mặt tính cách như vậy. Sao ngài ấy lại quyến rũ như vậy chứ?”

Một người khác nói: “Này, lẽ nào các cậu không cảm thấy quan hệ của ngày Edward và Ngũ nhìn có vẻ bất thường sao? Vừa rồi hình như tớ còn nhìn thấy hai người họ nắm tay nhau.”

Cô gái thứ ba nhún vai: “Có lẽ là người phương Đông thích nắm tay thôi. Tớ và bạn trai còn ôm nhau lúc đi đường này.”

“Thế ư? Nhưng tớ cảm thấy không đơn giản như vậy… Các cậu nói xem, nếu như Ngũ không phải là em gái của ngài Edward thì cậu ấy dựa vào đâu mà được vào học trường chúng ta?”

Hai cô gái còn lại đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không nghĩ ra.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui