Lý Nhất Địch hỏi: “Đại Bảo thích không?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Thích!”
Lý Nhất Địch giơ tay ôm lấy cô, nói: “Vốn dĩ anh để đó tặng cho Đại Bảo, người khác có muốn anh cũng không cho”
“Anh Bánh Bao anh thật tốt!”
Cô đang ôm cá voi ngồi lên ghế thì Cung Ngũ chạy qua, “Ơ, Yến Đại Bảo cậu lấy cái này ở đâu thế?”
“Anh Bánh Bao cho tớ.”
“Mấy giờ rồi?”
Vừa1nhìn thấy tám giờ, cô “Ối”
một tiếng, “Yến Đại Bảo, có phải chúng ta nên về rồi không?”
Vừa nhắc đến chuyện này, mặt Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đều lộ ra vẻ “phải làm sao đây”
, trở về nhất định sẽ bị đánh.
“Anh Bánh Bao, bọn em phải về rồi”
“Anh Bộ đã cho người đợi Tiểu Ngũ bên dưới.
Đại Bảo, để anh đưa em về”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Anh Bánh Bao,8anh đưa em về xong thì đừng đi vội.
Anh phải nói chuyện với mẹ em nhiều một chút, đợi em ở trong phòng ngủ rồi thì anh hãy đi, được không?”
Lý Nhất Địch gật đầu: “Ừ”
Cung Ngũ cảm thấy bản thân thật đau khổ, Yến Đại Bảo đã nghĩ xong đường lui, còn có chỉ có thể ngoan ngoãn cam chịu số phận, trở về đợi bị đánh.
Ngồi trên xe mà trong lòng rất thấp2thỏm, tài xế tự động đưa cô chạy về phía Thanh Thành.
Trong biệt thự, Nhạc Mỹ Giảo từ chối đi ngủ, quyết định đợi Cung Ngũ trở về.
Lần này không để chổi lông gà bên cạnh mà là chổi quét nhà, đánh bằng cái này chắc chắn mông sẽ nở hoa.
Bộ Sinh ngồi bên cạnh bà, đã nói hết mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thể khiến sắc mặt của Nhạc Mỹ Giảo trở nên4tốt hơn.
Hôm nay nếu không đánh cho mông của Cung Ngũ nở hoa thì bà tuyệt đối sẽ không dừng tay.
Ba ngày đánh nhau hai lần, cô muốn được nổi tiếng à? Không đánh mà được sao? Đã cho đi ra nước ngoài học, vậy mà còn muốn chọc bà tức chết? Đương nhiên Nhạc Mỹ Giảo không biết buổi tối Cung Ngũ còn cùng Yến Đại Bảo động thủ, nếu mà biết, không biết bà sẽ tức thành thế nào.
Cung Ngũ xuống xe, đứng trước cửa lớn, thông qua khe hở nhìn vào bên trong, ngoài cửa có cô giúp việc đứng đợi, “Là Tiểu Ngũ phải không?”
Cung Ngũ vội vàng trả lời: “Là cháu!”
“Cô nhỏ tiếng một chút, mẹ cô sắp tức điên rồi, đang ngồi trong phòng khách đợi cổ.
Hôm nay đã đổi công cụ rồi, biến thành chổi quét nhà, chổi đó mà đánh xuống thì chỗ nào cũng bầm tím”
Cung Ngũ hoảng sợ run rẩy, rụt cổ lại, tay chân rón rén đi vào phòng khách, nhìn vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy mẹ cô đang ngồi trên sofa với khuôn mặt lạnh lùng.
Cô cẩn thận tháo giày ra, sau đó đi chân không lướt nhanh như làn khói chạy về phòng mình: “Mẹ, con về rồi, con buồn ngủ con đi ngủ trước đây!”
Nhạc Mỹ Giảo vừa nhìn thấy, lập tức đứng dậy đuổi theo: “Con đứng lại cho mẹ!”
Cung Ngũ có ngốc mới đứng lại, chạy vọt vào phòng, “Mẹ, ngủ ngon nhé, có gì thì ngày mai nói!”
Tiếng đóng cửa vang lên, không chỉ khóa cửa mà còn kéo ghế qua chặn trước cửa.
Nhạc Mỹ Giảo đuổi đến trước cửa, tay còn cầm chổi đập vào cửa: “Con ra đây cho mẹ! Con còn biết trốn à? Con cũng biết sợ đau sao? Con biết sợ sao còn ra ngoài đánh nhau? Con là con gái, hở chút là ra ngoài đánh nhau, coi có được không? Tiểu Ngũ con mau ra đây! Xem hôm nay mẹ đánh gãy chân con ra sao!”
Cung Ngũ giống như uống phải thuốc cấm, chui rúc trong phòng sống chết không chịu lên tiếng.
Nhạc Mỹ Giảo lại cầm chổi đập vào cửa: “Con có thể trốn đến khi nào? Con ra đây ngay cho mẹ có nghe thấy không?”
Cung Ngũ vẫn không chịu lên tiếng.
Nhạc Mỹ Giảo tức đến mức không biết nên nói gì, “Con giỏi lắm rồi nhỉ? Đánh nhau đến tận đồn cảnh sát! Sau này con dự định làm gì? Xã hội đen à? Cho con dao là con có thể đi chém người ta đúng không?”
Cung Ngũ vội vàng giải thích: “Mẹ, con chỉ dùng chai nước suối thôi, không dùng dao...”
“Con còn dám nói?”
Cung Ngũ vội vàng bịt miệng lại.
“Con có đi ra không?”
Bộ Sinh đứng sau lưng bà, cầm lấy chổi: “Được rồi, Tiểu Ngũ biết sai rồi...”
“Cậu cảm thấy nó biết sai rồi sao?”
Nhạc Mỹ Giảo trừng to mắt, “Nó mà biết lỗi thì tại sao hôm qua đánh nhau hôm nay lại tiếp tục đánh? Nó căn bản không cảm thấy mình đã sai!”
Bộ Sinh liền kéo lấy chổi trong tay bà ra, “Qua đây nghỉ ngơi một chút, đừng nói vài câu rồi nổi nóng như thế? “Tôi nổi nóng...
Cậu nghĩ tôi muốn à?”
Nhạc Mỹ Giảo giơ tay vuốt ngực: “Tức chết tôi rồi, đứa trẻ này đến khi nào mới bớt làm cho người ta lo lắng? Ngày mai đặt vé máy bay cho tôi!”
Bộ Sinh khó khăn lắm mới kéo được bà ngồi lên sofa, vuốt nhẹ lưng của bà: “Được rồi, dù sao cũng đã quyết định sẽ cho nó đi vào mùng ba, cũng chỉ còn hai ngày nữa thôi, để nó đón năm mới xong rồi hãy đi.
Ngày Tết ai cũng trở về, em lại bắt nó đi, trong lòng nó sẽ rất buồn”
“Cậu xem nó đi...”
Bộ Sinh mỉm cười, giơ tay xoa xoa bụng bà, nói: “Nên em không thể tùy tiện nổi giận, phải để đứa trẻ trong bụng có tính tình tốt một chút, nếu không đến lúc đó đều phải lo cho cả hai đứa, không phải em sẽ càng tức giận hơn sao?”
Nhạc Mỹ Giảo lườm anh ta, không nói gì thêm, vì động tác vuốt ve của anh ta mà dần dần trở nên bình tĩnh lại.
Bộ Sinh kéo bà đứng lên: “Đến lúc em nên nghỉ ngơi rồi, đừng tự mình làm bản thân bực bội.
Tiểu Ngũ hiện giờ không chừng đã ngủ rồi”
Nhạc Mỹ Giảo càu nhàu một câu: “Nó cứng đầu lắm!”
Sau khi nói một loạt những lời tốt đẹp, Bộ Sinh cũng đã đưa được Nhạc Mỹ Giảo trở về phòng chuẩn bị ngủ.
Nhạc Mỹ Giảo ngồi trên giường, “Mùng ba nhất định phải đưa nó đi, nếu không không biết nó lại gây ra chuyện gì.
Lúc trước cũng vậy, khi còn đi học thì đỡ một chút, vừa nghỉ hè là xảy ra chuyện, tôi không biết phải làm sao với nó nữa.
Cậu nói xem một đứa con gái như nó, tôi muốn đánh nó lắm sao? Nếu nó biết nghe lời một chút thì tôi đâu cần làm đến mức này?”
Bộ Sinh gật đầu: “Tôi có thể hiểu.
Thật ra Tiểu Ngũ không phải thích chủ động gây chuyện, chỉ là nó không tìm được cách giải quyết hợp lý nhất.
Em xem em đi, không nói lời nào mà cứ muốn đánh nó, em dạy cho nó như vậy, nó dĩ nhiên phải học như vậy rồi”
Nhạc Mỹ Giảo quả nhiên không nói được gì, qua một hồi sau mới hạ giọng nói: “Nhưng tôi đâu có dạy nó đánh nhau! Tôi đánh nó là để dạy dỗ nó...
Lúc nó còn nhỏ tôi thường đánh nó, nhưng sau đó thì tôi không đánh nữa.
Nếu không phải nó chọc tôi tức điên, tôi có thể đánh nó sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...