Bất luận thế nào, Yến Đại Bảo cũng biết chắc bản thân không có cách nào cùng Cung Ngũ ra nước ngoài nên chỉ có thể thầm oán trách.
Lúc Cung Ngũ ăn trưa mới biết được hình như mẹ cô đang nhờ Công Tước đại nhân giúp việc gì đó.
Bộ Sinh nhìn bà, “Chắc là giấy chứng minh thân phận của Tiểu Ngũ. Không cần lo lắng quá, cậu Phí làm việc rất có chừng mực.”
Cung Ngũ trừng mắt: “Có phải cũng cần nói với con một tiếng không?”
Nhạc Mỹ Giảo chẳng thèm ngẩng đầu lên, nói: “Nói với con có tác dụng gì chứ? Con cũng chẳng biết gì, cứ như chưa cai sữa vậy...”
Cung Ngũ tức giận: “Mẹ, sao mẹ lại nói thế? Sao con lại chưa cai sữa? Lúc con một tuổi mẹ đã bắt con tự mình ôm bình sữa bú rồi còn gì!”
“Nếu đã cai sữa, con sẽ sống chết đòi ở lại Thanh Thành sao? Không phải vì mong mẹ có thời gian sẽ chăm sóc cho con sao? Con có biết con như vậy gọi là gì không, đó là bám hơi mẹ!”
Cung Ngũ: “...”
Thật ra câu này là tối qua Bộ Sinh làm nũng nói với Nhạc Mỹ Giảo, kết quả Nhạc Mỹ Giảo đã hoàn toàn lĩnh hội, hôm nay trên bàn ăn lại ném lên đầu Cung Ngũ, Cung Ngũ liền nổi giận, “Con không phải! Chỉ vì con lo lắng cho mẹ. Nếu mẹ bị người ta ức hiếp thì phải làm sao? Nếu có con ở đây con còn có thể giúp mẹ đánh họ!”
Nhạc Mỹ Giảo nghe Cung Ngũ nói thế, liền quay sang liếc cô, “Con có thể giúp mẹ gì chứ? Con có thể đánh lại người ta hay mắng người ta? Không lẽ còn định dùng miệng của mình cắn người ta sao?”
Nhắc đến chuyện Nhạc Mỹ Giảo bị người ta ức hiếp, nguyên do này là vì lúc Cung Ngũ còn nhỏ có một lần tận mắt chứng kiến có một người đàn ông vì chiếc xe của Nhạc Mỹ Giảo và xe ông ta có chút va chạm. Lúc đó Nhạc Mỹ Giảo rất tức giận, một phần là vì lo lắng cho Tiểu Cung Ngũ ở sau xe bị thương, một phần khác là vì cảm thấy đối phương đi xe không đúng, cho nên thái độ không tốt lắm, nói chuyện cũng rất cay nghiệt. Kết quả người đó tức giận quá còn ra tay đẩy Nhạc Mỹ Giảo một cái, Tiểu Cung Ngũ lúc đó gào khóc xông đến, ôm lấy chân của gã đó cắn một phát, mấy chiếc răng sữa bé nhỏ chẳng thể làm cho gã đó bị thương ngược lại chỉ làm cho gã ta buồn cười.
Tuy kết quả người đó vẫn đền tiền, còn vì gương mặt xinh đẹp của Nhạc Mỹ Giảo mà tìm đủ mọi cách muốn kết bạn với bà, nhưng vẫn để lại cho Cung Ngũ một ấn tượng sâu sắc.
Cung Ngũ tức giận: “Con không đánh lại ai sao? Mẹ tìm một người đến đây, thử xem con có đánh cho hắn rơi hết cả hàm răng không!”
“Con đủ rồi đó!” Nhạc Mỹ Giảo đưa chân đá vào đầu gối Bộ Sinh một cái, “Trong bụng mẹ dù sao cũng đang mang đứa con của cậu ta, nếu cậu ta dám bỏ mặc mẹ, mẹ sẽ ức hiếp con trai của cậu ta, con tưởng mẹ ngốc lắm sao?”
Cung Ngũ nhìn sang Bộ Sinh.
Bộ Sinh vội lên tiếng: “Tôi sẽ không để ai ức hiếp em, ai cũng không được.”
Cung Ngũ trừng mắt: “Nếu ba mẹ anh đến ức hiếp mẹ tôi thì sao? Anh sẽ làm gì?”
Bộ Sinh thở dài: “Sẽ không đâu, Tiểu Ngũ có thể yên tâm.”
Cung Ngũ còn định nói tiếp, nhưng Nhạc Mỹ Giảo ở bên cạnh cười lạnh: “Con đừng viện cớ, con chính là bám hơi mẹ, đã lớn như vậy rồi còn không thể rời xa mẹ mình, con có cần bú thêm vài ngụm sữa không?”
Cung Ngũ tức giận: “Mẹ, mẹ nói như vậy thật ức hiếp người quá! Con không phải bám hơi mẹ, chỉ vì con lo lắng cho mẹ. Mẹ không cần con lo lắng thì tốt! Không phải chỉ là ra nước ngoài học thôi sao? Đi thì đi, có gì ghê gớm đâu chứ? Con ở nước ngoài còn có thể học ngoại ngữ, còn có thể học những ngôn ngữ khác, tốt biết mấy! Con vốn đã muốn ra nước ngoài, chỉ vì lo lắng cho mẹ thôi. Hừ, bây giờ con không lo nữa, mẹ không nhớ con, con cũng không thèm nhớ mẹ!”
Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn cô, “Con nghĩ như vậy thì tốt, mẹ cũng nghĩ thế. Con phải nhớ kỹ những lời hôm nay con đã nói, là tự con đồng ý, về sau nhắc đến chuyện này, đừng nói là mẹ ép con ra nước ngoài, oán trách mẹ gì đó, mẹ sẽ không chịu trách nhiệm đâu!”
Cung Ngũ tức giận: “Ban đầu chính là mẹ ép con mà, con đã nói không muốn đi rồi, mẹ vẫn thay con quyết định...”
“Vậy bây giờ con đồng ý rồi, sao phải để tâm thứ tự thời gian trước sau chứ?” Nhạc Mỹ Giảo vừa ăn vừa nói: “Dù sao kết quả cũng như nhau thôi.”
Cung Ngũ: “...”
Cô thở hồng hộc cúi đầu ăn cơm, từ chối giao lưu với mẹ cô. Đúng là vô lý! Làm gì có ai như vậy chứ? Còn nói cái gì mà không để ý thứ tự thời gian trước sau, có thể không để ý sao? Thật tức chết mà!
Nhưng dù nói thế nào, chuyện Cung Ngũ ra nước ngoài đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, cũng chính vì chuyện này, Bộ Sinh quyết đình dành học bổng cho hai trường, một là đại học Thanh Thành sẽ có ba suất, còn một suất để cho một trường đại học dân lập quý tốc ở Thiết Yến. Lý Nhất Địch đích thân gọi điện cho Bộ Sinh, anh ta không thể không nể mặt.
Lý Nhất Địch không quan tâm chuyện ở trường, nhưng hiệu trưởng của trường thì quan tâm, lúc nói chuyện với anh ta suýt chút nữa đã bật khóc, một người đàn ông trung niên với chiếc bụng bia lại lộ ra biểu cảm đáng thương, Lý Nhất Địch thật sự không nhìn nổi nữa, chỉ có thể gọi cú điện thoại này.
Cung Ngũ ăn cơm xong trở về phòng, gửi tin nhắn cho Yến Đại Bảo, hỏi tình hình bên phía trường học, Yến Đại Bảo cũng keo kiệt, dùng tin nhắn trả lời: [Mọi chuyện đều bình thường, nhưng để an toàn, cậu vẫn không nên đến trường, lỡ như có ký giả ẩn nấp đâu đó thì sao? Mấy ký giả bây giờ rất tài giỏi, thuật ngụy trang gì cũng biết, vẫn nên cẩn thận một chút. Haiz, thật ra tớ cũng đang ở nhà.]
[Yến Đại Bảo, sao cậu không gọi điện thoại lại vậy? Cậu gửi tin nhắn không mệt à? Cậu ôn tập đến đâu rồi?]
[Không mệt, tiết kiệm tiền, học theo cậu đó. Tớ ôn tập xong rồi, đang ôn lại lần hai. Tiểu Ngũ, cậu thật sự phải sang Gaddles sao? Tớ đã hỏi anh tớ, anh ấy nói chỉ giúp mẹ cậu hỏi thăm thôi.]
[Tám mươi phần trăm là phải đi, sáng hôm nay mẹ tớ còn giáo huấn tớ một trận, nói là do tớ tự nguyện đi. Trời biết đất biết, tớ không hề tự nguyện chút nào, tớ lo lắng cho mẹ mình nên mới không muốn đi. Đã như vậy rồi, tớ chắc chắn không chạy thoát được, đi thì đi, đợi lúc tớ trở về, tớ sẽ nói tiếng Anh thật lưu loát, ha ha ha, chỉ nghĩ thôi đã thấy rất mong đợi.]
[Hình như cậu đang rất vui? Còn dám nói không tự nguyện, hừ! Đồ lừa đảo! Cậu chắc chắn rất vui vì có thể ở cùng với anh tớ.]
Cung Ngũ nhìn tin nhắn mà Yến Đại Bảo gửi đến, cười nhe răng: [Có vui một chút, nhưng cũng có một chút không vui. Yến Đại Bảo, cậu có phát hiện thật ra anh cậu rất dễ tức giận không?]
Yến Đại Bảo lập tức gọi điện đến, Cung Ngũ bắt máy, nghe thấy Yến Đại Bảo gào thét ở đầu dây bên kia: “Tiểu Ngũ, cậu có ý gì chứ? Anh tớ là người duy nhất trên đời này không biết giận dỗi! Trước giờ anh ấy chưa từng tức giận, cậu còn nói anh ấy như vậy! Cậu có lương tâm không hả?”
Cung Ngũ xụ mặt: “Yến Đại Bảo, không phải tớ muốn nói xấu anh cậu, tớ thật sự phát hiện tính khí của anh ấy rất tệ! Hở một chút liền tỏ thái độ cho tớ xem...”
“Nói dối!” Yến Đại Bảo ra sức tranh luận: “Cậu cũng không nhìn thấy nét mặt của anh tớ, sao anh ấy có thể tỏ thái độ cho cậu xem chứ? Tiểu Ngũ, cậu nói như vậy là không đúng, cậu nói đi, có phải cậu thích người khác rồi không? Cố ý soi mói anh tớ không?”
Cung Ngũ trợn tròn mắt, cô chỉ nói thật thôi, sao lại biến thành soi mói chứ?
“Không, tớ chỉ muốn hỏi cậu...” Cung Ngũ nhíu mày, là do anh Tiểu Bảo chỉ ức hiếp một mình cô hay bình thường anh ấy ngụy trang quá giỏi chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...