Tiễn Công Tước đại nhân đi, Cung Ngũ vô cùng buồn bã. Vừa về ký túc xá cô đã hối hận. Sao cô có thể nhất thời nghĩ không thông, trả lại tờ giấy đó chứ? Anh Tiểu Bảo đã trả lại rồi, đó là cơ hội tốt nhất để cô lấy lại mà!
Cung Ngũ cảm thấy mình thích anh Tiểu Bảo như vậy, nhất định sẽ không bội bạc anh, nhưng Yến Đại Bảo lại không tin!
Sau khi trở về ký túc xá, Cung Ngũ vẫn than ngắn thở dài, nhìn lịch hôm nay là thứ năm, ngày mai là thứ sáu, cô nhất định phải trở về nhà, nếu không mẹ cô sẽ lo lắng.
Yến Đại Bảo bị ba cô ấy giữ lại ở Hoàng Triều để giáo huấn, cô liền đến thư viện đọc sách, ai ngờ gặp phải An Hổ Phách. Lúc cô đến, An Hổ Phách đang ngồi ghi chép gì đó. Cung Ngũ kề sát vào tai cô ấy “hù” một tiếng, nhìn An Hổ Phách giật mình, Cung Ngũ nhe răng cười đắc ý, “Dọa cậu sợ rồi à?”
“Tiểu Ngũ, cậu làm gì thế?”
An Hổ Phách liếc nhìn một bạn nam ngồi đối diện đang ngẩng đầu nhìn bọn họ, Cung Ngũ ngồi xuống, thò đầu nhìn, “An Hổ Phách, cậu đang viết gì thế?”
An Hổ Phách vội vàng “suỵt” một tiếng, “Cậu im lặng chút đi.”
“Ở đây cũng khiến cho người ta thở dốc à?”
An Hổ Phách lén liếc mắt nhìn bạn nam đối diện một cái, tằng hắng: “Vậy cậu ngồi đi, cậu ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, anh Tiểu Bảo của tớ mời.”
An Hổ Phách lòng đầy phẫn nộ, có đối tượng thì ghê gớm lắm à? Cô suy nghĩ rồi lại liếc mắt nhìn bạn nam đối diện.
Cung Ngũ hỏi: “An Hổ Phách cậu lén nhìn người ta làm gì thế?”
An Hổ Phách lập tức muốn chui xuống dưới bàn, gương mặt đỏ bừng, “Tiểu Ngũ, cậu đừng nói lung tung, cậu không đọc sách thì mau đi đi!”
“Ai nói tớ không đọc sách? Cậu xem!”
An Hổ Phách giơ tay ấn vào trái tim đang ra sức nhảy nhót của mình, hận không thể dùng một bạt tai tát chết Tiểu Ngũ để rửa hận. Nam thần của cô chỉ cần âm thầm để trong tim là được, nói ra trực tiếp thế này thì thật là mất mặt!
Cung Ngũ lật sách, lật một hồi thì phát hiện hình như An Hổ Phách có ý với bạn nam ngồi đối diện nên cứ liên tục lén liếc mắt nhìn.
Yêu thầm là thứ thật sự khiến người ta rất tổn thương, Cung Ngũ nhớ lại lúc bản thân mong nhớ Công Tước đại nhân, tâm trạng rất buồn bã, thảm hơn là khoảng cách giữa cô và Công Tước đại nhân vô cùng xa, không giống như An Hổ Phách ở trước mặt.
Cô cúi đầu, xé một góc quyển vở, lấy điện thoại ra, tìm tên của An Hổ Phách, bấm vào số điện thoại cô ấy rồi để ở trước mặt.
Cung Ngũ chống cằm, nhìn bạn nam kia không chớp mắt.
Nghĩ đến cô và An Hổ Phách là bạn bè, cô đành giúp An Hổ Phách một lần.
Một phút trôi qua, bạn nam đó cuối cùng cũng có phản ứng, ngẩng đầu ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Bạn ơi, xin hỏi bạn có chuyện gì không?”
Cung Ngũ hỏi: “Này bạn, bạn có đối tượng chưa?”
An Hổ Phách lập tức hóa đá.
Nam sinh ngạc nhiên, “À, chưa có.”
Cung Ngũ giơ tay đưa số điện thoại qua, nghiêng đầu nhìn sang An Hổ Phách, nói: “An Hổ Phách, cậu mời tớ đi ăn đi.”
An Hổ Phách vẫn còn đang hóa đá, “Tại… tại sao?”
Cung Ngũ vỗ vai cô ấy, “Hai chúng ta có duyên mà!”
Cô đứng dậy kéo An Hổ Phách, An Hổ Phách vội vàng cầm sách bỏ chạy.
Nam sinh ngẩn ra một hồi, cúi đầu nhìn, phía sau số điện thoại còn viết tên của một bạn nữ, An Hổ Phách.
An Hổ Phách hận Cung Ngũ chết đi được. Không ngờ Cung Ngũ lại dụ dỗ nam thần của cô ấy, thật là tức chết mà.
Cung Ngũ đi theo sau cô ấy: “An Hổ Phách, cậu thật sự không định mời tớ đi ăn à?”
An Hổ Phách mím môi, trong lòng muốn cắn chết Cung Ngũ, hừ một tiếng: “Không mời!”
Cung Ngũ liếc mắt, bĩu môi, “Keo kiệt!”
“Tiểu Ngũ, cậu còn dám nói tớ! Không phải cậu đã có bạn trai rồi sao? Cậu cũng đã ngủ với người ta, sao cậu có thể đi dụ dỗ người khác vậy?” An Hổ Phách suýt phát khóc, dụ dỗ người khác thì không nói, cứ khăng khăng đi dụ dỗ nam thần của cô ấy, hu hu hu.
Về tới ký túc xá, Yến Đại Bảo đúng lúc cũng ở đó, An Hổ Phách lập tức xông qua tố cáo, “Yến Đại Bảo cậu mau bảo anh cậu quản cho tốt Tiểu Ngũ đi…” Bla bla nói một hơi, rồi giơ tay chùi nước mắt.
Yến Đại Bảo đứng dậy, khoanh tay, đi đến trước mặt Cung Ngũ, nhìn chằm chằm
“Đừng nghĩ An Hổ Phách nói gì cũng đúng, tớ rất có nguyên tắc, trong mắt tớ, anh Tiểu Bảo là người đẹp nhất thế giới, không ai có thể thay thế vị trí của anh Tiểu Bảo trong lòng tớ. An Hổ Phách, cậu sẽ hối hận, đến lúc đó cậu ôm chân tớ lấy lòng tớ thì tớ cũng chẳng tha thứ cho cậu đâu, hứ!”
An Hổ Phách làm gì còn nghe lọt tai, cô đang nằm nhoài trên bàn thương tâm tuyệt vọng.
Yến Đại Bảo vẫn còn nhìn chằm chằm Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, nhanh như vậy mà cậu đã muốn từ bỏ tài sản rồi sao?”
Cung Ngũ: “…”
Yến Đại Bảo rất tức giận, cả buổi chiều không thèm để ý đến Cung Ngũ, Cung Ngũ đi theo sau giải thích cũng không được, đáng hận nhất là cô ấy còn đứng trước mặt Cung Ngũ gọi điện thoại tố cáo cô: “Anh, anh mau quản Tiểu Ngũ đi! Anh vừa đi chưa bao lâu, cậu ấy đến thư viện đọc sách rồi gặp phải một soái ca, sau đó còn chủ động đưa số điện thoại của cậu ấy cho người ta, còn hỏi người ta có bạn gái hay chưa. An Hổ Phách cùng phòng với em chính mắt nhìn thấy, người cậu ấy dụ dỗ còn là nam thần của An Hổ Phách, anh nói xem cậu ấy làm vậy có đúng không?”
Công Tước đại nhân kinh ngạc, nhìn đồng hồ, sau khi anh rời khỏi tổng cộng thời gian chỉ mới bảy tiếng đồng hồ, vừa đến Gaddles lại nhận được tin tức này, trong lòng Công Tước đại nhân thật sự… bồn chồn không yên.
Anh chậm rãi thở dài một hơi, hỏi: “Tiểu Ngũ đâu?”
“Lúc em vừa gọi điện thoại cậu ấy vẫn còn ở đây, nghe thấy em tố cáo với anh nên hoảng sợ bỏ chạy rồi.”
Công Tước đại nhân: “…”
“Anh biết rồi. Không sao.”
Anh cúp máy, thở ra, hít vào, phải bình tĩnh.
Cung Ngũ trốn trong góc, lén nhìn Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo đang chống nạnh nhìn bốn phía tìm người, “Tiểu Ngũ đâu?”
Điện thoại của Cung Ngũ reo lên, cô nhìn bốn số cuối trong số điện thoại, vội vàng chỉnh điện thoại sang im lặng, giả vờ không nghe thấy, xoay đầu lại suy nghĩ, cô chẳng làm chuyện gì xấu, còn làm chuyện tốt, dựa vào cái gì mà phải chột dạ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...