Đám người áo đen lần lượt tản ra, giống như con sông bị ngăn đôi dòng. Một người chầm chậm bước ra từ giữa con sông đó, anh ta đi đến trước ghế sô pha, hơi cúi người, đặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay cho người đứng trước mặt, “Ngài Yến, điện thoại của mẹ tôi.”
Vẻ mặt Yến Hồi lạnh đi, rõ ràng ông ta không muốn nhìn thấy người cung kính có thừa trước mặt, giơ tay ra giật lấy điện thoại, “Alo, đồ đàn bà chết tiệt...” Rồi cầm điện thoại đi vào một góc.
“Ngài Yến nói một ngón tay là đủ rồi.” Giọng nói kia lại một lần nữa vang lên.
Người phụ nữ trước mặt Cung Ngũ vội vã đứng dậy, cúi đầu tránh sang một bên.
Một cặp chân dài xuất hiện trước mắt cô.
Cung Ngũ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt chủ nhân cặp chân dài kia. Dưới đôi mày kiếm anh tuấn là con ngươi đen sẫm như đá vỏ chai hút hồn, đập thẳng vào mắt cô.
Anh ta khẽ gật đầu với cô, trong mắt hàm chứa ý cười vừa xa cách lại dịu dàng, nói: “Nếu muốn dạy dỗ một cô gái lại vừa giữ thể diện cho cô ta, thực ra còn có cách tốt hơn thế.”
Cung Ngũ bất động, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn kiên cường không để nó rơi xuống.
Chiếc giá đỡ trên tay được anh ta nhẹ nhàng tách ra rồi lấy đi. Bàn tay đeo găng tay cầm chiếc kéo kia, chậm rãi lau đi vết máu trên kéo, ngón tay thon dài đặt lên kéo, mang theo dáng vẻ ung dung tao nhã hiếm thấy.
Anh đi ra phía sau cô. Một đôi tay nhẹ nhàng tóm gọn mái tóc ngắn ngang vai của cô lại, cô nghe thấy tiếng kéo cắt đứt tóc.
Mái đầu nhẹ bẫng đi, tóc bị kéo cắt rủ xuống hai bên tai, che đi hai bên gò má cô.
“Xong rồi.” Chủ nhân giọng nói lên tiếng.
Cung Ngũ vẫn ngồi im không nhúc nhích, tay chân cô đã tê dại, không còn sức để đứng dậy.
Yến Hồi đã nghe điện thoại cũng quay lại, giơ tay ném điện thoại đi, dù sao cũng không phải là của ông ta, “Nào nào, lão Cung qua đây, bàn chính sự!”
Chiếc kẹp trên tay Cung Tứ được bỏ ra, Cung Ngũ giơ tay nhặt ngón tay đứt lìa rơi dưới đất lên, hai đầu ngón tay nắm chặt lấy, vẻ mặt đờ đẫn.
Có người mang một cốc đá đến, cô đặt ngón tay vào trong..
Không ai chú ý đến họ, Cung Ngũ tiến lên dìu Cung Tứ, lên chiếc xe đã đợi sẵn ở bên ngoài, gào lên đi về phía bệnh viện.
Sau gần hai giờ phẫu thuật, Cung Tứ được đẩy ra ngoài.
Cung Ngũ đi theo mặt không chút biểu cảm, cô vẫn mờ mịt luống cuống, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ở Cung gia cô vốn dĩ không hề có địa vị, cũng không ai coi cô ra gì.
Suốt một buổi tối, cô nằm bò trên giường Cung Tứ, không nói một lời.
Sáng sớm, Cung gia phái người đến đón Cung Ngũ, có người khác chăm sóc Cung Tứ.
Cô trở về núi Cung Thành, trước cổng Cung gia đã khôi phục lại sự thoáng đãng thường ngày, phòng khách cũng đã sạch sẽ trở lại, đám người làm đang bận rộn qua lại. Sáng sớm, không khí trên núi rất trong lành, khiến người ta có cảm giác thư thái thoải mái.
Thực ra Cung Ngũ vốn rất vô tư, nhưng chuyện Cung Tứ bị cắt đứt ngón tay tối qua đã khiến cô bị đả kích sâu sắc Nếu không phải có Cung Tứ đứng ra thì có phải hôm nay người bị cắt đứt một ngón tay là cô hay không?
Cung Ngũ bị đưa đến phòng họp nhỏ trong phòng khách, Cung Học Cần và Cung Truyền Thế đã có mặt từ sáng sớm. Nhìn thấy Cung Ngũ, Cung Học Cần giơ tay ra chỉ vào chiếc ghế đơn được kéo ra, “Ngồi xuống.”
Cung Ngũ ngồi xuống, đôi mắt xinh đẹp đã hơi sưng đỏ, đủ biết chuyện tối qua đã khiến cô sợ hãi không hề nhẹ. Nhưng đối với bọn họ, cảnh tượng kinh khủng máu me kia ở trong mắt Yến Hồi chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển mà thôi.
Cung Học Cần liếc nhìn cô, cây gậy ba toong trong tay chống thẳng đứng, ông cụ thở dài: “Cháu có biết tại sao đám người tối qua lại tìm cháu không?”
Cung Ngũ lắc đầu, “Cháu không biết.”
“Tối qua có phải cháu đập một chiếc xe không?” Cung Học Cần hỏi.
Cung Ngũ nghĩ lại, đúng là cô đã bất cẩn đập trúng một chiếc xe, sau đó... chạy mất.
Cô nhìn Cung Học Cần, “Ông nội.”
Cung Học Cần giơ tay lên, ngăn cô nói tiếp: “Cháu biết là được rồi, không cần phải hỏi nhiều nữa, có một số chuyện không phải hỏi là có được câu trả lời. Cung gia chúng ta tránh né Yến Hồi cả một đời, cháu vừa về Cung gia chưa đến hai tháng đã gây ra họa lớn như vậy rồi, ai cứu nổi cháu đây?”
Đây là lý do chính đáng họ tìm cho mình để giải thích chuyện tối qua đã thờ ơ với cô.
Cung Truyền Thế muốn nói nhưng rồi lại thôi. Ông ta liếc nhìn Cung Học Cần, nhưng Cung Học Cần không nhìn mình, ông ta lại nói với Cung Ngũ: “Đây là báo cáo giám định họ đưa đến, chuyện của chi thứ nhất các người thì tự giải quyết lấy đi, trong sổ sách của Cung gia không có nhiều tiền dư như vậy. Ta không lo đâu.”
Sau khi nói xong những lời này, Cung Học Cần chống gậy đứng dậy.
Cung Truyền Thế vội vã đến dìu ông cụ, “Ba...”
Cung Học Cần khoát tay, không để con trai dìu, “Các người tự liệu mà làm.”
Bên cạnh có người tiến đến dìu Cung Học Cần, Cung Truyền Thế chỉ đành đứng nguyên tại chỗ nhìn theo, “Ba đi cẩn thận.”
Sau khi Cung Học Cần rời đi, Cung Truyền Thế mới chầm chậm quay người lại, nhìn Cung Ngũ, chỉ vào báo cáo giám định, nói, “Con tự xem đi.”
Cung Ngũ mờ mịt, cô đập xe người ta, chủ xe không những đến tận nhà đòi tiền mà còn đòi cắt ngón tay của cô? Đây có còn là xã hội hiện đại nữa không? Sao cô cảm thấy như mình đang trở về thời kỳ trước giải phóng rồi.
Cô tiến đến, cầm báo cáo giám định trên bàn lên xem, xem xong cô lập tức hét lên: “Sao có thể thế được? Sao họ không đi cướp tiền luôn đi? Chiếc xe đó tổng cộng chỉ có mười bảy triệu, con chỉ để lại một vết bé tẹo trên xe, dựa vào cái gì mà bắt con phải đền mười triệu?”
“Tiểu Ngũ!” Cung Truyền Thế nghiêm giọng quát, “Họa do con gây ra, còn hại Ngôn Đình bị cắt đứt ngón tay, bây giờ con bình yên vô sự, còn Ngôn Đình thì sao? Mười triệu ư? Yến Hồi đòi một trăm triệu con cũng phải đền!”
Ông ta nói là cô phải đền.
Cung Ngũ ngẩng đầu lên nhìn Cung Truyền Thế, “Thế này không công bằng!”
“Công bằng?” Cung Truyền Thế nghiến răng nghiến lợi, “Con nghĩ thế nào mới là công bằng? Con cho rằng trên đời này công bằng được đến đâu? Tiền mới là quan trọng nhất, không có tiền, những thứ khác đều chỉ là phân chó! Họa do con gây ra, đừng mong có người khác đến thu dọn cho con!”
Cung Ngũ khiếp sợ nhìn ông ta, cô lên tiếng, “Vậy bây giờ… ba muốn con tự đền mười triệu đúng không? Con không có tiền mà!”
Cung Truyền Thế liếc nhìn cô, nói: “Con không có tiền, nhưng chẳng phải con còn có vị hôn phu hay sao? Bộ gia có đấy!”
Nói xong, Cung Truyền Thế đứng dậy, đi thẳng.
Cung Ngũ sững sờ đứng ngây ra, có phải có chỗ nào không đúng không? Tại sao khi đưa ra bản báo cáo giám định bắt cô bồi thường này, đương sự là cô lại không có mặt?
Thời hạn giao tiền là trong vòng nửa tháng, Cung Ngũ cầm bản báo cáo giám định đi tìm Đoàn Tiêu.
Đoàn Tiêu tròn mắt há miệng, “Có thật không vậy? Ngũ à, cậu chọc phải ôn thần rồi à? Trái tim nhỏ bé của tớ còn đang đập thình thịch đây này.”
Cung Ngũ như người mất hồn, đầu tóc rối bời. Cô ngồi trên bậc bằng xi măng, vẫn mặc bộ váy dính bẩn ngày hôm qua còn chưa kịp thay, mắt nhìn xa xăm, “Cho đến bây giờ tớ vẫn còn nghĩ mình đang nằm mơ, đám người đó đúng là biến thái mà, còn là cái loại...” Cô nghĩ ngợi rồi mới nói, “Chính là cái loại biến thái hay được chiếu trên ti vi ấy, ai cũng thế hết luôn.”
Một đám biến thái, biến thái thích khoe khoang, biến thái xinh đẹp, còn có cả... biến thái nho nhã.
“Chẳng phải cậu bảo xước một vết sơn phải đền năm trăm nghìn sao? Tớ đến tìm cậu là vì muốn hỏi xem họ bắt tớ đền mười triệu có phải là không bình thường không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...