Công Tước

Trên núi Cung Thành, trong nhà họ Cung, Cung Ngôn Thanh ngồi đờ đẫn trong phòng, mắt hơi sưng đỏ, hai tay xoa bụng. Có người gõ cửa phòng, Cung Ngôn Thanh không nói lời nào cũng không cử động. Cung Ngôn Bồng gõ cửa càng khẩn trương hơn: “Ngôn Thanh! Ngôn Thanh! Anh biết em ở trong, mau mở cửa, anh có việc tìm em thương lượng...”

Ngoài Cung Ngôn Bồng, còn có Cung Ngôn Giang cũng nhíu mày đứng sau lưng, anh ta nhìn Cung Ngôn Bồng: “Anh Cả, Ngôn Thanh có phải không ở bên trong không?”

Cung Ngôn Bồng lắc đầu: “Anh vừa hỏi rồi, nó đã về phòng, có lẽ đã ngủ rồi...”

Anh ta còn chưa dứt lời, cửa phòng của Cung Ngôn Thanh đột nhiên mở ra, sắc mặt cô ta trắng bệch đứng trước cửa, “Anh Cả, anh Hai, tìm em có chuyện gì?”

Cung Ngôn Bồng nói, “Sao sắc mặt khó coi như vậy? Sức khỏe của em...”

“Sức khỏe của em không sao!” Cung Ngôn Thanh cắt ngang, “Đứa trẻ vẫn ổn! Em nhất định phải sinh nó ra, bất kể là ai cũng không cản được em!”

Cung Ngôn Giang ngạc nhiên, hai người họ chỉ quan tâm hỏi có một câu, sao cô ta lại phản ứng mạnh như vậy?


“Ngôn Thanh, sắc mặt của em không tốt cho lắm, có cần đến bệnh viện kiểm tra không?” Cung Ngôn Giang giơ tay ra định đỡ cô ta, lại bị Cung Ngôn Thanh đẩy ra.

“Em vừa từ bệnh viện trở về, có gì đâu mà phải kiểm tra. Bác sĩ nói không có vấn đề gì cả, em chỉ cần an tâm dưỡng thai là được.”

Mấy ngày ngay, tất cả người lớn trong nhà đều đến khuyên cô ta. Xảy ra chuyện như vậy, Bộ Sinh và cô ta không thể thành đôi nữa, nhà họ Bộ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cô ta gả vào nhà, ai cũng khuyên cô ta bỏ đứa con.

Tại sao cô ta phải bỏ đứa con đi? Đó là con của Bộ Sinh, nói không chừng còn là cháu trưởng của nhà họ Bộ, con trai trưởng của Bộ Sinh!

Đừng ai mong cản cô ta, cô ta tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra!

Cung Ngôn Bồng vô cùng sốt ruột, vội vàng nói: “Ngôn Thanh, em đừng căng thẳng, anh và anh Hai đến đây là để bàn bạc chuyện kinh doanh của nhà mình.”

Biểu cảm của Cung Ngôn Thanh lúc này mới nhẹ nhõm trở lại, cô ta ngẩng đầu nhìn Cung Ngôn Bồng, nói: “Chuyện kinh doanh trong nhà bây giờ thế nào rồi?”

Chuyện có liên quan đến lợi ích của bản thân thế này, Cung Ngôn Thanh đương nhiên quan tâm.

Cung Ngôn Bồng thở dài, “Có thể vào trong nói chuyện không?”

Cung Ngôn Thanh chậm rãi mở cửa ra, nhường chỗ cho Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang bước vào phòng, rồi cô ta lại chậm rãi đi đến sofa ngồi xuống, mặt không biểu cảm hỏi: “Nói đi, chuyện kinh doanh trong nhà thế nào rồi?”

Cung Ngôn Bồng quản lý toàn bộ công việc nên thường lâm vào trạng thái sứt đầu mẻ trán, gần như ngày nào anh ta cũng trong hoàn cảnh đi đòi nợ và bị đòi nợ.

Người khác nợ bọn họ không đòi lại được, bọn họ nợ người khác cũng không có tiền trả, quan trọng nhất là hạng mục đó của gia đình cần được rót tiền. Nhưng với tình hình của bọn họ hiện tại, ai dám mạo hiểm đầu tư. Vốn hi vọng Cung Ngôn Thanh một bước vào nhà giàu quyền thế, ai ngờ lại thành ra cục diện thế này, hiện giờ bọn họ gặp Bộ Sinh đều phải cúi đầu, làm gì còn mặt mũi nói chuyện khác!


Nhưng hiện giờ chuyện đã vô cùng cấp bách, không có tiền, Cung Ngôn Bồng không thể chi trả. Nếu tình trạng cứ tiếp tục thì e rằng đến cả công nhân cũng sẽ đình công.

Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang nghĩ hết cách, tìm đến các gia tộc luôn có mối quan hệ anh em tốt với Cung Truyền Thế. Kết quả những người đó sống trong biệt thự chạy siêu xe, việc kinh doanh phát triển không ngừng, nhưng lại mở miệng ra nói công việc đang khó khăn, tìm đủ lý do nói mình không có tiền.

“Ngôn Thanh, chuyện kinh doanh khác không nói nữa, hạng mục này tuyệt đối không thể ngừng lại, nhưng chúng ta không thể duy trì bao lâu nữa. Ba ở trong bệnh viện không nói được không đi được, bác sĩ nói muốn hồi phục ít nhất cũng cần vài tháng hoặc một năm, nhanh nhất cũng cần ba tháng tập vật lý trị liệu không ngừng...” Sắc mặt Cung Ngôn Bồng lộ ra vẻ tuyệt vọng, “Chúng ta thật sự hết cách rồi!”

Tay Cung Ngôn Thanh luôn để lên bụng của mình, cô ta trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi: “Hiện giờ em còn có thể làm gì? Em không làm được gì nữa, đến cả mặt mũi tiếp tục đến Bộ Thị làm việc cũng không có, hai người tìm em thì có ích gì?”

Tầm mắt của Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang cùng nhìn vào bụng cô ta, Cung Ngôn Thanh vội vàng đứng dậy lùi ra sau một bước, ánh mắt tức giận, lớn tiếng hét lên: “Hai người muốn làm gì? Em nói cho hai người biết, em tuyệt đối sẽ không bỏ đứa trẻ này đâu!”

“Ngôn Thanh!” Cung Ngôn Giang cắn răng: “Đã là lúc nào rồi, em có nghĩ tới việc sau khi đứa trẻ này ra đời thì sẽ thế nào không? Em định trả nó lại cho Bộ Sinh hay định để bản thân chưa kết hôn mà có con? Chưa kết hôn mà có con, để nó nếm trải bi kịch của một đứa trẻ trên đời này hay sao? Bộ Sinh sẽ thích nó sao? Bản thân em sẽ thích nó sao? Em là vì thương nó nên mới sinh nó ra, hay là vì muốn báo thù Bộ Sinh nên mới sinh nó ra? Em tự suy nghĩ xem, với tâm lý này của em thì em sẽ sinh ra một đứa trẻ hoạt bát hay là sinh ra một bi kịch!”

Mắt Cung Ngôn Thanh rưng rưng, cô ta ra sức lắc đầu, “Hai người không cần nói gì cả, em tuyệt đối sẽ không bỏ nó đi! Em phải sinh nó ra, em phải sinh nó ra! Em phải khiến cho Bộ Sinh hối hận, em phải khiến anh ta hối hận vì đã đối xử với em như vậy... Em vô tội... là anh ta hại em! Là anh ta hại em... anh ta báo thù em... dựa vào cái gì chứ? Em yêu anh ta như vậy, anh ta phản bội em có người phụ nữ khác bên ngoài, anh ta cần người phụ nữ già đó chứ không cần em! Tại sao? Sao anh ta có thể đối với em như vậy? Anh ta sỉ nhục em, sỉ nhục em không bằng người phụ nữ già kia...”

Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang nhìn nhau, “Ngôn Thanh, em bình tĩnh chút đi!”


Cung Ngôn Thanh chậm rãi ngồi xuống, nước mắt chảy xuống má, “Tại sao mọi người đều nghĩ em không bình tĩnh? Em rõ ràng rất bình tĩnh, em rất bình tĩnh mà! Nhưng em không cam tâm...”

Cung Ngôn Bồng ra hiệu cho Cung Ngôn Giang, Cung Ngôn Giang hơi nhíu mày, có chút không nhẫn tâm. Nhìn thái độ của cô ta là biết, trong lòng cô ta nhất định rất khó chịu, trong giờ phút then chốt này không an ủi mà chỉ quan tâm đến cái lợi trước mắt nói thẳng thừng như vậy là tốt sao?

Cung Ngôn Bồng không đợi được mà đằng hắng, nhắc nhở Cung Ngôn Giang.

Cung Ngôn Giang thở dài, đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh lấy khăn mang ra cho Cung Ngôn Thanh: “Ngôn Thanh, em lau mặt trước đi, có vài lời anh Hai muốn nói, em cứ nghe, nếu cảm thấy không đúng thì cũng không cần giận dữ. Nếu có thể chấp nhận, chúng ta đương nhiên hi vọng có được kết quả tốt nhất. Anh và anh Cả đến đây, ngoài vì chuyện kinh doanh của nhà học Cung, thì còn vì em.”

Cung Ngôn Thanh thở dài một hơi, cảm xúc dần dần bình tĩnh trở lại. Cô ta cầm lấy khăn, mắt và mũi đều đỏ lên vì sự kích động lúc nãy, cô ta hít mũi, nói: “Anh nói đi, em muốn nghe hai người muốn làm gì để tốt cho em.”

Cung Ngôn Giang do dự một hồi, trước ánh mắt thúc giục của Cung Ngôn Bồng, liền mở miệng nói: “Tuy em không đồng ý, nhưng anh và anh Cả đều tin rằng bản thân em cũng biết, đứa trẻ này không sinh ra sẽ tốt hơn cho em...”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui