Công Tước

Địa điểm tổ chức hoạt động có chút hẻo lánh, ban ngày có cây cối thì rất tốt, nhưng khi buổi tối lại khá âm u, đèn đường phát ra ánh sáng u uất. Bên đường có không ít xe đang đỗ nhưng không bật đèn xe, không phải còn có vài ba sinh viên đang đi dạo bộ thì chắc chắn sẽ rất đáng sợ.

Cung Ngũ vừa đi vừa cho bánh gato vào miệng ăn, chỉ mới một lúc Diệp Phóng đã thấy cô ăn hết hai chiếc bánh, “Bánh ngon lắm à?”

Cung Ngũ gật đầu, “Cũng được, Yến Đại Bảo không thích ăn nhưng tôi thấy rất ngon, dù sao cũng là đồ miễn phí.”

Diệp Phóng cắn môi, ngước lên nhìn cô, nói: “Đây là bánh do chị tôi làm, đặc biệt tặng để tổ chức hoạt động, nếu cậu thích ăn thì lần sau tôi sẽ mang cho cậu.”

Cung Ngũ đang định nói được thì bỗng dưng một chiếc xe phía trước sáng đèn lên, đầu tiên là đèn chiếu gần rồi lại chuyển sang đèn chiếu xa, đâm xuyên vào mắt vô cùng chói mắt.

Cung Ngũ giơ tay che mắt, Diệp Phóng tiến lên trước một bước, giơ tay ra che mắt cho cô, nói: “Không sao, chúng ta đi qua đây là được rồi...”

Còn chưa dứt lời, đã nghe thấy tiếng đóng cửa xe thình một cái.

Lúc này đèn chiếu xa lại chuyển thành đèn chiếu gần, lúc này mới nhìn rõ được cảnh vật phía trước.

Cung Ngũ thả tay xuống, trong miệng vẫn còn bánh gato, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người vừa xuống xe, bỗng chốc khựng lại. Cô dường như không tin vào mắt mình.


Diệp Phóng nhìn biểu cảm đó, rồi lại nhìn bóng người đó, hỏi: “Cung Ngộ, cậu quen người đó à?”

Cung Ngũ ờ một tiếng, chủ yếu là vì nhìn không rõ lắm, cô cũng không dám chắc chắn, cô cắn bánh gato, cẩn thận đi về phía trước, cố ý đi chậm rãi đến đó, sau đó dừng bước lại, gọi thăm dò: “Anh Tiểu Bảo?”

Không thể trách cô không tin được, thực sự là bây giờ không phải lúc, huống hồ Công tước đại nhân còn từng rào trước với cô rằng chưa chắc đã về được hoặc là sẽ về muộn hơn. Còn ba ngày nữa mới đến Noel, đột nhiên có một người sống sờ sờ đến đây, đương nhiên là cô phải nghi ngờ rồi.

Bóng người dưới gốc cây khẽ cử động, sau đó chậm rãi cất bước đi tới, khi nhìn rõ dáng người ấy, Cung Ngũ bỗng òa lên một tiếng, ném một nửa chiếc bánh sang bên cạnh, lao về phía bóng người đó, “Anh Tiểu Bảo!”

Cô giống như một chú khỉ hoang, tung người một cái rồi nhảy lên người Công tước đại nhân, treo trên đó như chú gấu koala, “Anh Tiểu Bảo! Anh Tiểu Bảo!”

Hai đùi cô đu chặt lên hông anh, cánh tay vòng ra ôm chặt cổ anh, hôn hai cái lên môi anh, “Anh Tiểu Bảo, em còn tưởng là em nằm mơ cơ!”

Công tước đại nhân: “…”

Anh giơ tay ra, khẽ vỗ một cái lên mông cô, nói: “Xuống đi!”

Cung Ngũ cứ vắt vẻo trên người Công tước đại nhân không chịu xuống, rõ ràng còn đang cực kỳ hưng phấn, “Anh Tiểu Bảo, có phải anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ không? Em vui quá!”

“Em xuống đi nào!”

“Không xuống!” Cung Ngũ cọ mặt vào cổ anh, “Đúng là anh thật rồi!”

Công tước đại nhân thở dài, “Tiểu Ngũ, em xuống đi, bạn học em còn ở đây này.”

Diệp Phóng: “…”

Cuối cùng cũng có người phát hiện ra cậu ta, cuối cùng cậu ta cũng có chút cảm giác tồn tại rồi... nhưng mà, trong lòng bị đả kích nặng nề thì sao đây? Tại sao lại có cảm giác bi thương như là kẻ FA bị ngược tơi bời thế này?

Lúc này Cung Ngũ mới nghĩ ra Diệp Phóng vẫn còn ở đây, cô vội vàng nhảy xuống, vẻ mặt nghiêm túc, “Diệp Phóng, đây là anh Tiểu Bảo... Anh Tiểu Bảo, đây là Diệp Phóng, bạn cùng trường của em...”


Công tước đại nhân cười với Diệp Phóng, “Chào cậu.”

Diệp Phóng vội vàng giơ tay ra, cung kính đáp lời: “Chào anh chào anh, thực sự ngại quá! Tối nay tôi cùng bạn Cung Ngộ tham gia một hoạt động của hội sinh viên, đang định đưa cô ấy về, bây giờ thì không phải lo nữa rồi.”

Kiểu so sánh này mang theo thứ cảm giác đả kích mãnh liệt, cho dù không cần nhìn rõ diện mạo đối phương nhưng cậu ta đã biết trước khí thế không thể bì nổi rồi.

Diệp Phóng có cảm giác tự ti như bị hạ gục trong nháy mắt, đây không phải là thứ tự tin chỉ cần ngẩng cao đầu ưỡn thẳng ngực mà có, cậu ta đã bị đối phương bỏ lại sau lưng chỉ biết hít khói. Bây giờ cậu ta đã hiểu ra tại sao Cung Ngũ lại thờ ơ với mình như vậy, hay nói cách khác cô thực sự không biết buổi gặp mặt kia có nghĩa là gì, nếu như cô thực sự biết thì sẽ không thèm đến tham gia.

Lần đầu tiên cậu ta cảm nhận được sự khác biệt giữa đàn ông với nhau, cho dù năm năm mười năm sau, cậu ta cũng chưa chắc đã đạt được đến độ cao này.

Cậu ta bất an khẽ cử động cơ thể, “À, bạn Cung Ngộ, bên kia còn chưa dọn dẹp xong, tôi đến đó giúp đỡ họ đã.”

Cung Ngũ gật đầu, “Ok, cậu đi giúp họ đi, tôi không sao hết.”

Diệp Phóng hắng giọng, “Vậy thì... bye bye cậu.”

Cung Ngũ vui vẻ vẫy tay đáp lại: “Bye bye!”

Diệp Phóng lật đật chạy đi, Cung Ngũ ở lại lẩm bẩm, “Hình như cậu ta sắp khóc đến nơi, sao vậy nhỉ?””


Công tước đại nhân: “…”

Diệp Phóng vừa đi, Cung Ngũ đã lại nhào lên người Công tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo!” Cô chu môi lên, hôn hai cái thật kêu lên mặt anh, “Anh Tiểu Bảo anh Tiểu Bảo, đúng là anh thật rồi!”

Công tước đại nhân âm thầm chậm rãi buồn phiền thở dài một cái không dễ phát hiện ra. Anh hoàn toàn không phải muốn tạo niềm vui bất ngờ cho cô mà anh đến để bắt gian cô bạn gái nhỏ vô tâm vô tính lại dễ trêu hoa ghẹo nguyệt này.

“Anh Tiểu Bảo, sao anh không nói gì thế?” Cung Ngũ cứ cọ mãi, cảm thấy không cọ được thì sau này không còn cơ hội nữa.

“Tiểu Ngũ, trong túi em có cái gì thế này?”

Cung Ngũ móc thử ra, ngoài hai chiếc bánh bông lan còn có một thứ đồ thần bí được đóng gói cẩn thận.

Cung Ngũ đờ người, cô nhìn thử Công tước đại nhân rồi lại nhìn chiếc bao cao su dùng thử dưới đất, cô giẫm chân lên, “Anh Tiểu Bảo, chúng ta đi về thôi!”

Công tước đại nhân liếc nhìn cô, cầm chân cô dịch sang một bên rồi nhặt lên, dùng tay phủi nhẹ, sau đó anh hỏi: “Tiểu Ngũ, đây là cái gì?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui