Dưới sự kiên trì khoa tay múa chân của hai người họ, cuối cùng Cung Ngũ cũng đã hiểu ý của họ. Cô giật nảy mình, lập tức đứng thẳng dậy, đưa tay che phía sau váy của mình lại.
Hóa ra Mr Con Lười nói quần áo của cô đẹp, chính là nói quần lót của cô!
Cô rất để ý những chuyện nhỏ nhặt!
Vô sỉ! Hạ lưu!
Cô hung tợn quay đầu lại trừng mắt với vị Phí tiên sinh kia.
Phí tiên sinh mặt không đổi sắc ngồi trên vị trí cũ, lưng thẳng đĩnh đạc, đôi chân dài bắt tréo, tay chống lên cây cơ, ánh mắt thâm trầm, cứ như vừa rồi người khen quần lót của người ta không phải anh ta vậy.
Vẫn đến lượt Cung Ngũ đánh, cô ra sức kéo váy xuống, giơ tay ra hiệu với Lý Nhị thiếu hiện đang đảm nhận chức trọng tài, “Trọng tài, tôi yêu cầu nghỉ giữa trận!”
Lý Tư Không lườm cô: “Cô đánh ván đầu tiên chưa xong đã muốn nghỉ giữa trận?”
Cung Ngũ xù lông: “Anh Phí, ván đầu tiên mình anh đã đánh hơn nửa tiếng đồng hồ, tôi buồn tiểu!”
Lý Tư Không hất hàm, “Buồn tiểu?”
Cung Ngũ gật đầu: “Phải!”
Lý Tư Không cười hì hì, “Nhịn đi, bằng không tôi phán cô thua.”
Cung Ngũ trừng mắt: “Vô sỉ!”
Lý Tư Không nhe nhởn, cho Cung Ngũ thấy hàm răng ngay ngắn của anh ta, nói: “Nhìn đi tôi nhiều răng như vậy*. Mắt cô chỉ để chưng cho đẹp thôi phải không?”
Cung Ngũ: “... ”
Trong lòng vừa mắng anh ta đồ đần, vừa ngoan ngoãn trở lại tiếp tục đánh, eo không dám khom xuống nữa, chân cũng không dám giạng ra nữa. Thế là cô ngồi xổm chân, dùng một tư thế cực kỳ kỳ lạ và khó coi để đánh bi thứ hai, đây là hạ sách bắt buộc phải thế.
Sau lưng còn có một đôi mắt sâu thẳm, Cung Ngũ cứ cảm thấy Mr Con Lười đang nhìn chằm chằm vào mông cô, cả người như bị kim châm không được tự nhiên. Hôm nay cô không nên mặc chiếc váy ngắn như vậy, đúng là tự đào hố chính mình mà.
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh bốn mắt nhìn nhau, hai người nhìn vào quần áo đối phương, cuối cùng Đoàn Tiêu lột chiếc áo sơ mi ca rô của La Tiểu Cảnh ra, “Dù sao cậu cũng có mặc áo lót, tớ chỉ có mỗi chiếc áo thun này, dùng của cậu tạm vậy.”
Không khí rất nghiêm túc, La Tiểu Cảnh không muốn nhưng cũng không dám phản kháng, đành tạm thời cống hiến chiếc sơ mi của mình.
Cung Ngũ liếc sang trừng mắt với Phí tiên sinh một cái, đưa tay cột chiếc áo sơ mi mà La Tiểu Cảnh đưa qua lên eo, che mông lại, lập tức có cảm giác an toàn.
Cô bắt đầu yên tâm có thể mạnh dạn đánh rồi.
Phí tiên sinh chỉ yên lặng ngồi đó, hoàn mỹ tuân theo quy tắc của bida, tôn trọng cảm xúc và không khí hiện trường khi đối thủ đang đánh.
Nhưng sau khi hai bi sọc được đánh vào lỗ, trọng tài đột nhiên lên tiếng: “Nghỉ giữa trận!”
Cung Ngũ ngẩng đầu: “Cảm xúc tay của tôi đang tốt, nghỉ cái gì mà nghỉ? Không nghỉ!”
Lý Tư Không bước vài bước đến, kéo cô ra bên ngoài phòng kính, trực tiếp đi đến phòng phía sau: “Đi thay đồ đi! Xấu chết được, ảnh hưởng đến sự bình tĩnh của tôi lúc làm trọng tài.”
Cung Ngũ chống hông, thẳng cổ hét: “Dựa vào cái gì? Bà đây thích đó, bà đây cảm thấy rất đẹp, ai bảo anh nhìn chứ? Có bản lĩnh thì tự chọc mù hai mắt đi!” Cô nhìn thẳng vào Lý Tư Không “Xíiii” một tiếng, nhấc chân quay trở về: “Anh còn không chuyên nghiệp như vậy nữa, tôi sẽ yêu cầu đổi trọng tài!”
Lý Tư Không trừng mắt, đảo qua đảo lại sau lưng Cung Ngũ.
Cung Ngũ hết kiên nhẫn: “Lý Nhị thiếu, anh có thể yên tĩnh một chút không? Anh đi theo tôi như vậy, tôi thật sự không có cảm giác an toàn.”
Lý Nhị thiếu chỉ vào cô nói: “Cô còn đòi cảm giác an toàn? Quần an toàn còn không có, lấy đâu ra cảm giác an toàn?”
Vốn dĩ không mặc bộ quần áo này còn đỡ, dù sao cũng có thể nhìn thấy bên trong có mặc đồ. Sau khi mặc bộ quần áo này vào, đường viền liền quần lót liền bị che đi, cô vừa bước đi như vậy, liền lộ ra đôi chân dài xinh đẹp, cứ như bên trong không mặc gì vậy, còn đòi cảm giác an toàn, hắn hừ lại một tiếng!
Vì câu nói này của hắn, Cung Ngũ theo bản năng cúi đầu, đưa tay vén váy lên nhìn thử, rõ ràng là có mà, sao lại không thấy chứ?
Cô vừa ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy Phí tiên sinh ngồi trong khu nghỉ ngơi đang nhìn mình.
Dường như cô và vị Phí tiên sinh này có thù với nhau vậy!
Xe của anh ta bị cô đập, cô bị gài bẫy mười triệu.
Cô đi tìm chủ xe bị ba con chó đuổi, kết quả dáng vẻ nhếch nhác nào cũng bị anh ta nhìn thấy.
Lý ngu dần tìm một cứu binh đến thu thập cô, kết quả lại chính là anh ta.
Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng dựa vào đâu quần lót của cô cũng để anh ta nhìn thấy chứ?
Còn nói cái gì mà “Quần áo của Cung Ngũ tiểu thư rất đẹp”, đồ lưu manh!
Cô vội vã kéo váy xuống, tháo áo sơ mi ca rô ra, nghiên cứu một chút, rồi lại thắt lại, siết chặt: “Tôi tiếp tục đánh!”
Đoàn Tiêu liếc nhìn thời gian, đã năm mươi phút trôi qua rồi. Một người đánh một lượt mất nửa tiếng, một người giày vò mất thêm hai mươi phút nữa, hai người này kẻ tám lạng người nửa cân.
Cung Ngũ tiếp tục đánh, gương mặt nhỏ xinh đẹp nghiêm túc, nhắm chuẩn mục tiêu, đánh một cú, vào lỗ.
Trên mặt Lý Nhị thiếu có chút rối rắm, lại vào rồi?
Cung Ngũ liên tục vào 6 bi, cô đang nhắm chuẩn bi thứ bảy. Lý Tư Không có chút sốt ruột, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ đánh bi số tám mất.
“Đồ keo kiệt à, đồ keo kiệt.” Lý Tư Không ở bên cạnh nói nói: “Cô chắc chắn không cần nghỉ giữa trận sao? Vừa rồi không phải cô nói buồn tè sao?”
Cung Ngũ quay đầu, lườm hắn một cái, đáp: “Nhịn. Anh đừng phiền tôi!”
Cô tiếp tục đánh, vào rồi, đánh đến bi số tám, một cơ vào lỗ.
Ván thứ nhất Cung Ngũ thắng.
Lý Tư Không vội chạy đến bên cạnh Phí tiên sinh: “Bảo, cậu xem cậu xem, tôi tìm cậu đến thay tôi báo thù, cậu hay rồi, vậy mà lại để thua!”
Trên mặt Phí tiên sinh vốn không có biểu cảm, mãi lâu sau mới mở miệng: “Thế nên?”
Lý Tư Không bị nghẹn.
Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đang vây xung quanh Cung Ngũ. Đoàn Tiêu đấm lưng cho cô, La Tiểu Cảnh xoa xoa chân cho cô.
“Ngũ à, cậu phải duy trì trạng thái này thật tốt, chắc chắn sẽ có thể thắng.” Đoàn Tiêu vừa chuyển sang xoa vai cho cô vừa nói: “Tớ thấy Lý Nhị thiếu làm trọng tài có chút bất công, cứ mong cho cậu thua, cậu nói xem có cần xin đổi trọng tài không?”
Cung Ngũ khoát tay, nói: “Cho dù anh ta bất công thì đã sao? Không phải tớ vẫn thắng sao!”
La Tiểu Cảnh vừa xoa vừa nói: “Ngũ à, cậu nói xem một đứa con gái như cậu, chân còn rắn chắc hơn cả chân tớ, như vậy thật sự tốt sao?”
Cung Ngũ trừng mắt lườm cậu ta một cái, nhấc chân lên đưa tay vỗ thành tiếng mấy cái,, cô hất cằm, nói: “Sao lại không tốt? Đây gọi là đẹp khỏe khoắn!”
Lúc hạ chân xuống, cô cảnh giác ngẩng đầu nhìn sang phía đối diện, phát hiện Mr Con Lười không nhìn sang mới hơi yên tâm một chút, còn nhìn nữa cô sẽ chọc mù mắt anh ta.
Cô vỗ vai La Tiểu Cảnh, nói: “Tiểu Cảnh à, cậu nói xem cậu đường đường là đàn ông, chân còn nhỏ hơn cả chân tớ, vậy có được không?” Cô nhìn ngón tay của cậu ta, nói: “Ngón tay của cậu nhỏ thì thôi đi, còn ngắn nữa, điều này cho thấy cậu nhỏ của cậu cũng không cường tráng. Cậu nói xem sau này cậu phải làm sao đây?”
“Ngũ à, cậu mà nói như vậy nữa, chiếc thuyền tình bạn giữa hai chúng ta sẽ lật đó.” La Tiểu Cảnh đen mặt, tay ra sức siết mạnh khiến Cung Ngũ cũng phải kêu lên: “Cậu nhẹ tay một chút! Cậu cường tráng! Cậu nhỏ của cậu cũng rất cường tráng, được chưa?”
Đoàn Tiêu bị dọa đến mức vội thu tay lại, tránh lại bị nói lây đến mình. Nghĩ lại mình cũng đã bị cô nói rất nhiều lần rồi, cậu trừng mắt, tiếp tục bóp vai cho Cung Ngũ.
Bên này động tĩnh quá lớn, không muốn thu hút sự chú ý của người khác cũng khó. Lúc họ phát hiện, Lý Nhị thiếu và Mr Con Lười đều đang nhìn chằm chằm sang bên này vói ánh mắt đầy tò mò.
Lý Nhị thiếu nhìn cô, hừ lạnh hai tiếng: “Đồ keo kiệt à, nghe ý câu vừa rồi của cô, xem ra cô rất hiểu mấy chuyện này. Vậy chi bằng cô xem thử cho tôi đi?”
Cung Ngũ đánh giá hắn một lượt từ đầu đến chân, rồi trừng mắt với hắn, giọng điệu hết sức nghiêm túc nói: “Đừng giở trò lưu manh với tôi, cẩn thận tôi kiện anh quấy rối đó!”
Còn về vị Phí tiên sinh kia, anh ta lại ngồi rất nghiêm chỉnh, nho nhã ngồi đan chéo hai chân, cánh tay tùy ý đặt trên tay vịn của ghế, bàn tay đặt tự nhiên, nhưng dáng vẻ đó lại khiến đôi tay của anh có vẻ trở nên thon dài tuyệt đẹp.
Cung Ngũ giả vờ không để ý đến liếc qua một cái, rồi lại liếc lại một cái.
Đoàn Tiêu đưa tay xoay đầu cô sang một bên, nhắc nhở: “Ngũ à, đừng vì tay của người ta đẹp, ngón tay thon mà lại lén lén lút lút nhìn chằm chằm người ta như vậy. Cậu là người đã có vị hôn phu rồi đó!”
“Ai lén lén lút lút nhìn chằm chằm chứ?” Cung Ngũ vội phản bác: “Tớ đây là vô ý nhìn sang thôi mà, là bàn tay anh ta chủ động đưa ra, liên quan gì đến tớ chứ? Hơn nữa, đưa ra không phải cho người ta nhìn sao?”
*Vô sỉ, và chữ xỉ (răng) có cùng âm trong tiếng Trung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...