Ngày hôm sau tới trường, Cung Ngũ cảm thấy bên cạnh Yến Đại Bảo thiếu đi một cái gì đó. Sau đó suy nghĩ mới phát hiện Hạ Chân không đến lớp, nghe nói là cô ta bị bệnh xin nghỉ, có vẻ bệnh rất nghiêm trọng, rất có khả năng sau này không thể đi học được nữa. Cung Ngũ: “...”
Lẽ nào cái miệng con quạ của cô thật sự đã linh nghiệm? Tối qua vì để bảo vệ giữ gìn người bạn trai bí mật của mình, cô đã lẩm bẩm mấy câu, mong cho tất cả những người có ý đồ với Công Tước đại nhân đều cách xa anh một chút. Vậy mà Hạ Chân lại bị bệnh thật, lại còn bệnh nặng không thể đi học!
Cô làm vậy, có phải cũng hơi có lỗi với Hạ Chân không? Có nên đi thăm cô ta không?
Cô nói suy nghĩ của mình cho Yến Đại Bảo nghe, Yến Đại Bảo nói: “Thăm bệnh là phải mất tiền đấy, cho dù không cho tiền thì cũng phải mua hoa quả gì đó, cậu nỡ sao?”
Cung Ngũ lập tức nói: “Ha ha, tớ không thân với cậu ta.”
Vốn dĩ chuyến bay của Công Tước đại nhân là vào buổi sáng, nhưng sau đó không hiểu sao lại đổi xuống buổi chiều, Cung Ngũ đã đồng ý sẽ đi tiễn anh.
Kết quả, buổi sáng sau khi học xong hai tiết, Yến Đại Bảo xin nghỉ, chạy đi nói là muốn tiễn anh cô ấy.
Cung Ngũ: “...”
Cô hỏi: “Sáng nay anh cậu đi à?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Ừ. Sáng nay anh tớ đi, vé máy bay cũng đã mua xong rồi.”
Cung Ngũ bĩu môi: “...”
Lẽ nào Yến Đại Bảo có tận hai người anh trai? Một người bay buổi sáng, một người bay buổi chiều?
Yến Đại Bảo hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu có muốn đi tiễn anh với tớ không?”
Cung Ngũ giả bộ lắc đầu: “Không, tớ vẫn còn phải đi học nữa.”
Yến Đại Bảo phồng má, tức giận bỏ đi.
Cung Ngũ lau mồ hôi, cô phải giữ khoảng cách với Công tước đại nhân, đặc biệt là trước mặt Yến Đại Bảo. Bởi vì Cung Ngũ luôn cảm thấy Yến Đại Bảo giống như một bông hoa nhỏ ngốc nhếch nhưng thật ra ánh mắt của cô ấy lại rất sắc sảo. Từ lâu Yến Đại Bảo đã phát hiện chuyện Cung Ngũ thích Công Tước đại nhân khiến Cung Ngũ cảm thấy chột dạ, trừ Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh chơi với cô từ nhỏ đến lớn thì không có ai lợi hại như vậy; ngay cả đến mẹ cô cũng không chú ý đến.
Cung Ngũ băn khoăn cả một buổi sáng, trong lòng luôn nhớ nhung Công Tước đại nhân. Khó khăn lắm mới đợi được đến chiều, ở cổng trường có người tìm cô, cung Ngũ đeo ba lô chạy ra, là Công Tước đại nhân cho người đến đón cô.
Sau khi Cung Ngũ đến mới biết Công Tước đại nhân đã đợi sẵn ở đó, bàn trước mặt đã bày sẵn thức ăn nóng hổi.
“Anh Tiểu Bảo?” Cung Ngũ hớn hở ngồi xuống nói: “Yến Đại Bảo đâu? Buổi sáng cậu ấy đã chạy đi nói là đi tiễn anh mà.”
Công Tước đại nhân cười nói: “Em ấy tưởng là anh bay chuyến buổi sáng, không biết anh đã đổi vé.”
Cung Ngũ: “...”
Quả nhiên không phải Yến Đại Bảo có hai người anh mà là do Công Tước đại nhân lừa gạt cậu ấy.
“Như vậy có phải không tốt lắm không?” Cung Ngũ lo lắng.
Công Tước đại nhân cười: “Bởi vì anh muốn có thời gian ở riêng với Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ vừa ngồi xuống phía đối diện, nghe thấy anh nói vậy trong lòng lại nóng lên, cô lập tức đứng dậy, chạy đến ngồi xuống bên cạnh anh.
Công Tước đại nhân vẫn tươi cười nhìn cô không nói chuyện mà chầm chậm nắm chặt lấy tay cô, “Em đói chưa?”
Cung Ngũ gật đầu: “Đói rồi. Em muốn ăn cơm.”
Công Tước đại nhân đưa tay cô đến bên môi mình khẽ hôn nhẹ một cái, đầu Cung Ngũ liền trở nên trống rỗng.
Tối qua, lúc Cung Ngũ quay về người cứ ngây ngốc, sợ về nhà bị mẹ phát hiện cho nên cô đã quay về nhà họ Cung. Sau một đêm Cung Ngũ đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng không ngờ Công Tước đại nhân lại hôn tay cô khiến cô lại ngẩn người.
Công Tước đại nhân cười: “Nếu em đã đói rồi thì mau ăn đi.”
Cung Ngũ gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn. Sau khi ăn được vài miếng, Cung Ngũ nhớ ra Công Tước đại nhân ăn uống chậm rãi tao nhã hơn cô rất nhiều. Cô lập tức dừng động tác của mình lại, cũng học theo anh chầm chậm dùng bữa.
“Anh Tiểu Bảo, sau khi anh về nước chúng ta không thể gặp nhau rồi.”
“Không sao, chỉ cần có thời gian, anh sẽ liên lạc với Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ gật đầu, cười vui vẻ: “Anh Tiểu Bảo, anh không được làm lơ em nhé. Anh làm lơ em, em sẽ tức giận. Em tức giận là sẽ mặc kệ anh, sau đó không thèm để ý đến anh nữa.”
Công Tước đại nhân cười nói: “Được, chỉ cần anh nhận được tin của Tiểu Ngũ, anh đều sẽ trả lời.”
Cung Ngũ gật đầu: “Ừ, không nhìn thấy thì không sao, nhìn thấy rồi trả lời cũng được.”
Thời gian ăn trưa ngọt ngào trôi qua, Cung Ngũ đòi đi ra sân bay tiễn Công Tước đại nhân. Sân bay là nơi cảm xúc chia xa dào dạt nhất, đặc biệt là các đôi tình nhân. Trong bầu không khí đó, có những hành động quá giới hạn cũng không ai để ý, cùng lắm là người qua đường liếc nhìn mà thôi.
Cung Ngũ chính là người có hành động quá giới hạn ấy.
Cô vịn cổ Công Tước đại nhân xuống, hôn lên môi anh, nói: “Anh Tiểu Bảo, em vừa mới súc miệng rồi.”
Công Tước đại nhân cười, ‘Ừ.”
Cung Ngũ chép miệng, nhớ lại cảm giác hôn vừa rồi, rồi lại ngẩng đầu lên hỏi: “Anh Tiểu Bảo, anh có muốn hôn thêm một cái nữa không?”
Công Tước đại nhân một tay ôm eo cô, một tay vuốt má, suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Muốn.”
Sau đó, hai người lại hôn nhau.
Công Tước đại nhân không có hành lý, chỉ đi người không. Cung Ngũ đi cùng anh đến tận chỗ kiểm tra an ninh mới phát hiện xung quanh toàn những người xa lạ, giấy tờ kiểm tra đã chuẩn bị xong chỉ đợi người khác đi qua.
Cung Ngũ mím môi, mắt tròn xoe nhìn Công Tước đại nhân. Công Tước đại nhân quay đầu lại vẫn thấy Cung Ngũ đứng đó nhìn. Anh đi được hai bước thì quay lại, hôn lên môi cô, sau đó chống cằm lên trán cô nói: “Không được, anh cho người đưa em về trước, không thì anh không yên tâm.”
“Có gì mà không yên tâm chứ? Em lợi hại lắm đó!”
“Anh biết, nhưng ai bảo bây giờ em là của anh chứ? Chỉ khi chắc chắn biết em đã quay về anh mới có thể yên tâm. Đúng rồi, anh đã chuẩn bị tài xế cho em. Đây là số điện thoại và biển số xe của chú ấy. Sau này em muốn đi đâu thì gọi điện cho chú ấy, chú ấy sẽ đưa em đi. Nếu em không cần thì chú ấy tuyệt đối cũng sẽ không làm phiền em, càng sẽ không để cô Nhạc phát hiện.”
Cung Ngũ nhíu mày: “Anh Tiểu Bảo, như vậy có tính là em lợi dụng anh không? Thật ra Bộ Sinh…”
Công Tước đại nhân nhìn cô chằm chằm.
Cung Ngũ vội nói: “Ý em là dù sao Bộ Sinh cũng có tiền, có thể tiết kiệm chút tiền xăng cho anh…”
“Anh không để ý, hơn nữa anh chi được.” Công Tước đại nhân cười, “Anh không muốn bạn gái nhỏ của anh vì tiết kiệm chút tiền xăng cho anh mà lợi dụng bạn trai cũ. Như vậy lòng tự trọng của anh sẽ bị tổn thương.”
Cung Ngũ phồng má, ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy thì em nghe lời anh Tiểu Bảo.”
Công Tước đại nhân hài lòng hôn cô một cái, “Tốt. Cách xa Bộ Sinh một chút, cho dù có xảy ra chuyện gì, Tiểu Ngũ đều có thể nói với anh, biết chưa? Anh không muốn mình là người cuối cùng biết những chuyện xảy ra xung quanh em.”
Cung Ngũ lập tức giơ tay bảo đảm: “Em nghe thấy rồi, anh Tiểu Bảo cứ yên tâm đi. Sau này có chuyện gì, chắc chắn em cũng sẽ nói với anh!”
Thật ra Cung Ngũ không muốn đi, vẫn muốn mè nheo thêm một lúc nữa, nhưng Công Tước đại nhân nhất định cho người đưa cô về, Cung Ngũ lưu luyến bịn rịn rời đi.
Công Tước đại nhân đứng ở cửa kiểm tra an ninh, đợi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Cung Ngũ nữa mới vào cửa kiểm tra an ninh.
Đợi kiểm tra xong, Công Tước đại nhân nói với người đi theo sát phía sau: “Sắp xếp mấy người đi theo cô ấy, tôi không muốn những chuyện như cô ấy bị mất đồ, bị theo dõi, thậm chí bị nhốt trong kí túc xá rồi gặp hỏa hoạn… xảy ra nữa.”
“Vâng thưa ngài.”
Cung Ngũ được xe đưa về tận cổng trường. Biển số xe trùng khớp với số ghi trên tờ giấy cô cầm trong tay. Cung Ngũ nhìn kỹ mặt của tài xế nói: “Chú tài xế, sau này chú sẽ đưa cháu đi rất nhiều nơi đúng không?”
Tài xế là một người đàn ông trung niên, mặt mày niềm nở, nhìn trông rất hiền lành, gật đầu: “Đúng vậy, sau này cô Cung muốn đi đâu thì cứ nói với tôi một tiếng là được. À, tôi họ Liễu, tên là Liễu Bằng Bằng. Đừng cười tôi, tên là do ba mẹ tôi đặt, tôi cũng hết cách.”
“Cháu không cười chú đâu. Tên cháu cũng chẳng hay gì. Chú Liễu đừng gọi cháu là cô Cung nữa, gọi cháu Tiểu Ngũ là được rồi.” Cung Ngũ cười vui vẻ nói, “Vậy chúng ta thống nhất một cách nói, nếu như ngày nào đó không cẩn thận bị mẹ cháu nhìn thấy thì chú cứ nói với mẹ cháu là Yến Đại Bảo bảo chú chở cháu đi, có được không?”
Chú tài xế gật đầu: “Được thôi, không vấn đề gì. Cô Cung… à không đúng, là Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ, cháu yên tâm đi, chú đảm bảo không để mẹ cháu biết được. Chú vốn là tài vế của Đại Bảo mà. Chú luân phiên với một người khác, bây giờ có người khác làm thay rồi, chú chỉ chuyên chở Tiểu Ngũ thôi.”
Cung Ngũ gật đầu: “Vâng. Cảm ơn chú Liễu.”
Xuống xe, Cung Ngũ chạy thẳng vào trong cổng trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...