Công Tước

Vốn dĩ Cung Ngũ định tối nay vẫn quay về nhà họ Cung, kết quả Nhạc Mỹ Giảo gọi điện bảo cô về nhà bà. Đương nhiên người đưa cô về là Công Tước đại nhân.

Yến Đại Bảo lại bị ba cô ấy dẫn về nhà, bớt một cái bóng đèn, Cung Ngũ lại nghĩ đến chuyện muốn mè nheo một nụ hôn. Kết quả Công Tước đại nhân không cho cô cơ hội đó. Sau khi đưa cô đến cổng tiểu khu, anh liền thúc giục cô mau chóng lên nhà. Cung Ngũ vẫn muốn giở trò cũ, nhưng xe của Công Tước đại nhân đã đi mất rồi.

Dưới ánh đèn đường của tiểu khu, Cung Ngũ ngẩng mặt lên nhìn phát hiện mẹ cô đang đứng trên ban công nhìn cô. Cung Ngũ liền cảm thấy may mắn vì vừa rồi Công Tước đại nhân quả quyết dứt khoát rời đi. Nếu như để cho mẹ cô nhìn thấy cô hôn đàn ông, chắc chắn sẽ giày vò, tra hỏi cô cả đêm.

Cung Ngũ vội vàng vẫy tay với mẹ cô: “Mẹ, con về rồi!”

Nhạc Mỹ Giảo cúi đầu nhìn cô rồi xoay người đi vào phòng. Sau khi Cung Ngũ lên lầu, cửa phòng đã mở ra, Nhạc Mỹ Giảo đang đợi cô.

Cung Ngũ cười toe toét với Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ, sao mẹ lại nhìn con như vậy?”

“Vào trong, đóng cửa lại.”

Cung Ngũ ngoan ngoãn làm theo. Nhạc Mỹ Giảo đi đến chỗ ghế sofa ngồi xuống, “Đến đây ngồi.”

“Con vừa mới đến, còn chưa uống hớp nước nào…” Cung Ngũ chớp mắt, ngoan ngoãn ngồi xuống dưới ánh mắt nhìn trừng trừng của Nhạc Mỹ Giảo, “Có chuyện gì mẹ cứ nói đi, đột nhiên con không khát nữa.”


“Người đưa con về có phải là cậu Phí không?” Nhạc Mỹ Giảo hỏi thẳng.

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng ạ.”

Nhạc Mỹ Giảo lại hỏi: “Sao cậu ta lại đưa con về?”

Cung Ngũ sững người, mẹ đang điều tra cô sao? Cô vội nói: “Cũng không có gì ạ. Anh ấy mời con và Yến Đại Bảo đi ăn, sau đó thì đưa con về.”

“Sao Yến Đại Bảo không có ở trên xe?” Nhạc Mỹ Giảo lại hỏi, sắc mặt sa sầm, vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không có ý đang nói đùa.

Cung Ngũ chép miệng, nhíu mày nói: ‘Yến Đại Bảo bị người ba thần kinh của cậu ấy dẫn về rồi, chỉ còn lại một mình con. Anh trai của Yến Đại Bảo thấy con đáng thương nên đưa con về thôi.”

“Những lời lần trước mẹ nói với con, con quên rồi sao?”

Cung Ngũ lại ngây người: “Mẹ nói rất nhiều, con cũng không biết ý mẹ là câu nào nữa!”

“Con còn xảo biện!”

Cung Ngũ phồng má, không nói chuyện.

“Mẹ nói rồi, không được tùy tiện lên xe của đàn ông!”

“Con nghe thấy rồi!”

“Vậy con thì sao?”

“Mẹ, người ta có lòng tốt mà. Đó cũng không phải là người xấu, là anh trai của Yến Đại Bảo mà.”

“Là anh của ai cũng không được!” Nhạc Mỹ Giảo nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái con nhóc này, con hiểu gì chứ? Đàn ông mặc quần áo lên, kẻ nào cũng đạo mạo nghiêm trang. Con biết kẻ nào là người tốt, kẻ nào là súc sinh sao? Sao con biết được thứ mắt con nhìn thấy là thật chứ? Con nhìn ra ngoài mà xem, có mấy người ra ngoài mà trên mặt viết dòng chữ tôi là súc sinh hả? Mấy tên trộm, có tên nào không ăn mặc đàng hoàng tử tế khiến người khác cho rằng chúng là người tốt chứ?”

Cung Ngũ vẫn không nói gì.


Nhạc Mỹ Giảo nhìn cô chằm chằm: “Con khai thật với mẹ đi, có phải con đang yêu không?”

Cung Ngũ trợn tròn mắt, vội vàng xua tay: “Không có đâu! Ngày nào mẹ cũng nhắc nhở bên tai con, nếu như còn làm cái nọ làm cái kia thì mẹ sẽ đánh gãy chân con. Con đâu dám chứ!”

Nhạc Mỹ Giảo đập tay xuống bàn uống nước, “Con còn nói dối à? Mẹ đã phát hiện con có gì đó khác từ lâu rồi. Ngày nào cũng nhốt mình trong phòng lén la lén lút không biết nói chuyện với ai. Bây giờ buổi tối còn có đàn ông đưa về, con nói đi!”

Cung Ngũ kiến quyết phủ nhận: “Mẹ, mẹ đừng tức giận mà! Con thực sự không có!”

Nhạc Mỹ Giảo tỏ vẻ không tin: “Con lừa được mẹ sao? Hai ngày nay mẹ bận không có thời gian xử lý con, con còn cho rằng mẹ không biết cái gì sao?”

Từ lâu bà đã nghi ngờ nhưng lại vướng chuyện chụp ảnh với Talmon nên không có thời gian. Hôm nay may có Bộ Sinh nhắc nhở, bà mới không trì hoãn nữa.

Trẻ con nứt mắt còn học người ta yêu đương. Cung Ngũ có bị người ta bán đi chắc vẫn còn giúp người ta đếm tiền mất.

Cung Ngũ tỏ vẻ mệt mỏi chán nản: “Mẹ, con nói không có mẹ lại không tin. Hai ngày nay con vẫn đi cùng Yến Đại Bảo. Anh trai cậu ấy hiếm khi về nước nên thường xuyên đi tìm Yến Đại Bảo, con chỉ đi theo ăn trực thôi.”

Nhạc Mỹ Giảo thở hắt ra, “Sau này không được đi nữa!”

Cung Ngũ tròn mắt: “Anh Yến Đại Bảo cũng không phải là người xấu!”

“Con lại nói câu này rồi, ngốc nghếch hết thuốc chữa rồi!” Nhạc Mỹ Giảo tức giận giơ tay đánh Cung Ngũ một cái. Cung Ngũ vội vàng đứng dậy chuyển ra góc sofa khác ngồi, cô nhìn Nhạc Mỹ Giảo bằng ánh mắt đáng thương: “Mẹ!”


Nhạc Mỹ Giảo hít thở sâu một hơi, nén giận nói: “Tiểu Ngũ, mẹ không phải muốn can thiệp vào chuyện con kết bạn bình thường. Mẹ chỉ là sợ con bị lừa, đặc biệt là sợ con bị đàn ông lừa.” Bà đi tới, kéo tay Cung Ngũ nói: “Mẹ không thể trơ mắt nhìn con bị người khác lừa. Mẹ đưa con về nhà họ Cung, chủ yếu là muốn con ở đó sau này có thể gả vào một gia đình không dám tùy tiện ức hiếp con. Nhà họ Cung có sa sút thế nào đi nữa thì cũng tốt hơn là con theo mẹ. Mẹ là phụ nữ đã ly hôn, mọi người sẽ không tôn trọng, nhưng con quay về nhà họ Cung thì khác. Cho dù nhà họ Cung có không xem trọng con thế nào đi chăng nữa, con cũng là con cháu nhà họ. Nếu như con ở bên ngoài bị ức hiếp, nhà họ Cung không ra mặt sẽ bị mọi người mắng là con rùa rụt đầu. Cho dù xuất phát từ đáy lòng hay là giả vờ thì bọn họ cũng sẽ không để người khác bắt nạt con đâu.”

Cung Ngũ cắn môi, lầm bầm: “Thật ra con không bị ai bắt nạt cả…”

“Mẹ biết. Đó là bởi vì người nhà họ Cung vẫn khinh thường không thèm bắt nạt con. Con vẫn chưa xứng để bọn họ bắt nạt. Cung Ngũ, sau này con nhất định phải gả vào một gia đình tốt nhưng tuyệt đối không thể tốt hơn nhà họ Cung, con hiểu chưa? Nếu như bọn họ tốt hơn nhà họ Cung, cũng có nghĩa là con phải khúm núm, luồn cúi. Trong mắt một số người, phụ nữ mãi mãi chỉ là đồ lệ thuộc. Mặc dù mẹ không muốn thừa nhận nhưng bản thân mẹ đã nhận được bài học đau đớn. Mẹ mơ mộng viển vông, cảm thấy mình câu được con rùa vàng, cuối cùng lại bị chồng bỏ. Đừng cho rằng con sinh con trai thì sẽ có được tấm bùa hộ thân, thứ đàn ông muốn là con trai chứ không phải chúng ta. Con hiểu chưa?”

Cung Ngũ kéo tay Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ…”

Nhạc Mỹ Giảo cười: “Cho dù con có kết giao với nam sinh nào trong trường, nhà họ Cung cũng sẽ không quan tâm, nhưng chuyện hôn nhân đại sự của con bọn họ chắc chắn sẽ nhúng tay vào. Suy nghĩ của bọn họ cũng giống như các hoàng đế cổ đại. mỗi người con gái gả đi đều phải mang lại lợi ích cho gia tộc. Chuyện hôn nhân của con cũng vậy. Bọn họ sẽ thay con chọn người thích hợp.”

“Nếu con không thích người đó thì sao?”

Nhạc Mỹ Giảo vuốt má cô, “Con yên tâm, mẹ sẽ chọn cho con, bằng không mẹ cũng sẽ không tha cho Cung Truyền Thế. Nếu như nhà bọn họ không sợ mất mặt thì cứ để mẹ làm ầm ĩ long trời lở đất luôn. Mặc dù bây giờ mẹ không bằng nhà họ Cung, nhưng với tình hình phát triển của công ty, sau này ít nhiều mẹ cũng sẽ có chút tiếng nói.”

Cung Ngũ mím môi, nói: “Không phải vẫn còn Bộ Sinh sao?”

Nhạc Mỹ Giảo thở dài: “Tiểu Ngũ, không bao giờ được gửi gắm hy vọng vào một người đàn ông. Bộ Sinh giúp được thì đó là niềm vui bất ngờ, cậu ta từ chối cũng là điều bình thường. Đàn ông trở mặt còn nhanh hơn rất nhiều so với con lật một trang sách. Con hiểu chưa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui