Đám người mặc áo đen đứng vây xung quanh quanh người đó thành hình cánh quạt, giống như các vì sao vây quanh mặt trăng, làm nổi bật vị trí trung tâm của ông ta.
Cung Ngũ run cầm cập, chuyện gì thế này?
Cái người không xương đó lười biếng cử động thân mình, không thèm ngẩng đầu lên nói: “Cắt một ngón tay của cô ta đi rồi nói.”
Không đợi mọi người kịp phản ứng, hai người phụ nữ mặc bộ vest màu đen, một người cầm cái giá kẹp, một người cầm chiếc kéo đặc chế, tiến về phía Cung Ngũ.
Cho dù còn chưa biết là chuyện gì, nhưng chỉ thoáng nhìn Cung Ngũ đã biết là đang nhằm vào mình. Cô co chân muốn chạy nhưng đã bị giữ chặt, cái giá kẹp cố định tay cô lại, chiếc kéo sắt cũng đang được tiệt trùng.
Cung Ngũ ban đầu còn lơ mơ, nhưng vừa nhìn thấy tư thế của họ, cô cuống lên, “Tôi đã làm gì chứ? Tôi đã làm gì chứ? Đừng đừng đừng… đừng mà...”
“Mẹ kiếp! Cứu tôi với! Có ai không! Cứu tôi với!” Cung Ngũ phản kháng kịch liệt, nhưng đã bị giữ chặt lại, dù có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
“Lý lẽ gì thế này? Đây là tội cố ý làm tổn thương người khác! Ôi mẹ ơi... Ba, cứu con với... Ông nội, ông cứu cháu với! Ba!”
Không một ai động đậy.
Người của Cung gia ai nấy sắc mặt trắng bệch.
Cung Tứ vốn đang đứng phía sau cố chen lên nhưng đã bị Cung Ngôn Giang đứng bên cạnh kéo lại, “Em làm gì vậy?”
“Anh Ba, Tiểu Ngũ nó...”
Cung Tứ là anh trai ruột cùng cha cùng mẹ với Cung Ngũ, tên khai sinh là Cung Ngôn Đình, là cậu con trai nhỏ tuổi nhất mang tên đệm là chữ “Ngôn” trong Cung gia, cũng là người con trai được mẹ Cung Ngũ sinh ra trước khi ly hôn.
Cung Ngôn Giang cắn răng, đè thấp giọng nói: “Đó là Yến Hồi, ngay cả ông nội cũng không dám đắc tội, em thể hiện cái gì chứ?”
Cung Tứ nhìn Cung Học Cần, nhìn thấy ông cụ tay cầm gậy ba toong, mắt nhìn về phía trước, ngồi làm thinh.
Hắn lại nhìn cha mình, vẻ mặt Cung Truyền Thế rất xoắn xít, đứng ngồi không yên, ông ta khẽ nhúc nhích, nhìn về phía ba mình, “Ba!”
Nhưng Cung Học Cần không để ý đến ông ta, chỉ ngồi thẳng lưng ngay ngắn hơn.
Cung Truyền Thế nhìn Cung Ngũ, nhíu mày, dù thế nào đi nữa đó cũng là con gái ông ta. Hơn nữa cô vẫn còn nhỏ tuổi, một cô gái đang yên đang lành lại mất ngón tay thì sau này phải làm thế nào?
Chiếc kéo được khử trùng xong, người phụ nữ mặc đồ đen với đôi môi đỏ mọng đi đến trước mặt Cung Ngũ, tươi cười nhìn cô, bàn tay với ngón tay sơn đỏ cầm chiếc tăm bông, thấm từng chút từng chút cồn lên ngón tay Cung Ngũ.
Mùi cồn khử trùng nồng nặc.
Cung Ngũ nhận ra rằng, tuy cô mang họ Cung, nhưng ở trong lòng họ cô không hề quan trọng, căn bản không có một ai định đến cứu cô cả.
Cô run bắn lên, ngừng cầu xin tha thứ lại, mắng chửi: “Muốn chém muốn giết thì tùy. Muốn cắt ngón tay tôi còn tiêu độc khử trùng cái gì, bệnh hoạn à!”
Người nằm trên ghế sô pha đột nhiên cử động, chậm rãi ngồi dậy, động tác đó còn có vẻ biếng nhác hơn Quý phi thức dậy. Ông ta lười biếng ngẩng đầu lên, để lộ ra khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Dấu vết của năm tháng dường như chỉ lướt qua không lưu lại chút nào trên mặt ông ta. Đôi mắt dài nhỏ, khóe mắt tinh tế, khuôn mặt yêu mị. Tướng mạo khó phân biệt được độ tuổi.
Mùa hè, ông ta ăn mặc lòe loẹt, phách lối khoa trương.
Một lão già giàu có huênh hoang mang một khuôn mặt yêu tinh!
Nhìn khuôn mặt và cách ăn mặc của ông ta, cuối cùng Cung Ngũ cũng biết chủ nhân của chiếc xe kia là ai.
“Đề phòng cô mắc bệnh uốn ván, gia chu đáo thôi.”
Giọng nói lộ ra vài phần dịu dàng, có cảm giác mơ màng như vừa mới tỉnh ngủ.
Đầu ngón tay Cung Ngũ sắp rụng rồi, đâu còn tâm trạng để tâm đến những thứ khác nữa. Cô nhìn chằm chằm vào cây tăm bông khử trùng đang lau lên lau xuống kia, “Uốn ván cũng không cần ông lo, cái đồ biến thái này!”
“Nói nhiều.” Yến Hồi cười mê hoặc, “Cắt luôn cả lưỡi đi!”
Cung Ngũ chết lặng người.
Đúng lúc người phụ nữ đang khử trùng cho Cung Ngũ buông cây tăm bông xuống, cầm lấy một chiếc kéo sắt to, cười với cô thì chiếc kéo đã kẹp vào một ngón tay của cô.
Cung Ngũ ra sức cử động ngón tay, “Làm thật hả? Cứu tôi với, cứu tôi với! Tôi sai rồi! Tôi không muốn biến thành kẻ tàn phế... Cứu tôi với! Ai tới cứu tôi với!”
Chiếc kéo chầm chậm siết chặt lại, Cung Ngũ cảm nhận được cơn đau đớn truyền tới, nước mắt rưng rưng, cô mắng chửi, “Mẹ kiếp, lũ khốn kiếp các người...”
“Đợi đã!”
Cung Tứ chen lên, Cung Ngôn Giang không thể kéo anh lại.
Lão hồ ly Cung Học Cần cũng ngẩng lên, giọng nói có chút phẫn nộ: “Tiểu Tứ!”
Cung Truyền Thế đứng bật dậy, “Ngôn Đình, con làm gì vây? Xuống dưới mau lên!”
Cung Tứ nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Cung Ngũ, anh tiến lên một bước, đi thẳng đến bên cạnh Cung Ngũ, quỳ xuống dưới đất nói: “Ông Yến, em gái tôi vẫn còn đi học, nếu như mất ngón tay tay thì sau này sẽ không làm được gì hết. Để tôi chịu tội thay em tôi!”
Anh trai hờ của cô! Cung Ngũ kinh ngạc, ngây ngốc nhìn Cung Tứ, “Anh Tư...”
Cung Tứ nói: “Cắt tay tôi đi!”
Cung Ngũ ngẩn người, sau đó cô nhắm mắt, ổn định lại tâm trạng, không nhìn cái kéo đáng sợ kia nữa, hít một hơi thật sâu, nói: “Anh Tư, anh đừng có tham dự vào chuyện này. Phiền anh giúp em mang thùng đá đến đây, nhân tiện gọi giúp em xe cứu thương nữa. Nếu như có thuốc giảm đau cũng mang luôn đến đây, có cắt cũng không sao cả, chưa biết chừng còn có thể nối lại được...”
Không còn sợ hãi gào thét như vừa nãy, giọng cô run rẩy nhưng vẫn cố gắng hết sức để bản thân bình tĩnh lại.
Cô gái gầy gò ngồi xổm ở đó, cố sức kéo làn váy để mình không bị lộ hàng, nhỏ bé run rẩy đến tội nghiệp giữa một đám người đông đúc.
Cung Tứ nhìn người này rồi lại nhìn người kia. Người ông nội anh thần tượng nhất, người cha anh kính trọng nhất, không một ai đứng ra nói gì. Ánh mắt anh dần tối đi.
Cô gái trẻ trung xinh đẹp quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sô pha, nụ cười quyến rũ đến mức khiến tim đập nhanh hơn mấy nhịp, đôi môi đỏ khẽ mở, “Ông chủ.”
Ngón tay Cung Ngũ mơ hồ đau đớn, cô vẫn ngồi im không nhúc nhích, nước mắt lưng tròng.
Vẻ mặt Yến Hồi hứng thú, “Được thôi, mỗi đứa một ngón, làm đi!”
Cô gái cười quyến rũ, lại cầm kéo lên.
Cung Tứ giơ tay ra, “Cắt của tôi trước!”
Anh nhắm mắt lại, cố gắng khống chế cơ thể đang không ngừng run rẩy vì nỗi sợ hãi.
Người phụ nữ liếc mắt nhìn anh, ra hiệu bằng ánh mắt, có người cầm một chiếc kẹp đến, cố định một ngón tay của Cung Tứ lại.
Cung Ngũ mím môi, nhìn Cung Tứ, “Anh Tư...”
“Đừng nói gì cả!”
Hơi thở của Cung Tứ ngày càng gấp gáp hơn khi bị tăm bông khử trùng chạm vào, đó là phản ứng lo lắng quá mức không thể kìm chế được.
Khuôn mặt Cung Truyền Thế đã co rúm lại, ông ta nhìn Cung Học Cần, giọng nói gấp gáp, “Ba!”
Cung Học Cần vẫn không nhúc nhích.
Không bao lâu sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Một ngón tay đầy máu rơi xuống đất, cơ thể Cung Tứ run rẩy trượt xuống đất.
Cung Ngũ ngẩn ngơ ngồi xổm dưới đất, một tay vẫn còn bị cố định, khuôn mặt tái mét rõ ràng đã bị hoảng sợ quá mức.
Đám người đứng trước mặt, từ người phụ nữ cố định ngón tay cho đến người phụ nữ cầm kéo đều cười xán lạn mang theo chiếc kéo dính máu đặt lên ngón giữa của Cung Tứ.
Cung Ngũ muốn nói, nhưng cô sợ, cô đã cảm nhận được nỗi đau đớn như đứt từng khúc ruột khi bị cắt tay từ tiếng kêu thảm thiết của Cung Tứ.
“Ngài Yến.”
Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh rộng lớn chật cứng người, dư âm mang theo từ tính, có âm sắc mê người trời sinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...