Công Tước

Lý Nhị thiếu mỉm cười gian trá: “Cô không ngốc, não hơi thiểu năng mà thôi.”

Cung Ngũ xù lông: “Anh nói ai chứ? Não tôi thiểu năng? Tôi nói cho anh biết tôi rất thông minh đấy nhé, hơn hẳn loại người chỉ biết nhờ anh trai kiếm tiền cho mình tiêu như anh nhiều.”

“Nói tôi sao? Cô đã kiếm được tiền chưa? Không phải cô nói cô còn đang đi học sao, cô kiếm được tiền rồi à?”

Cung Ngũ trừng mắt, “Tôi còn đang đi học!”

“Haha.” Lý Nhị thiếu đắc ý, “Lúc còn nhỏ hơn cô, chị tôi cũng đã kiếm được tiền rồi. Hồi trung học chị ấy đã đi quay quảng cáo, kiếm được mười vạn tệ. Cô bây giờ nhỏ hơn chị tôi lúc đó sao?”

Cung Ngũ chỉ thẳng vào anh ta nói: “Vậy mà anh còn mặt mũi nói tôi? Chị anh thời trung học đã đi quay quảng cáo kiếm tiền, anh thì sao?”

“Chị tôi thích kiếm tiền cho tôi tiêu thì đã sao? Thì đã sao? Thì đã sao?” Lý Nhị thiếu đắc ý, từng bước từng bước ép sát Cung Ngũ: “Có giỏi thì đến cắn tôi đi?”

Cung Ngũ bị hắn ta áp sát, cô liên tục lùi về sau. Thấy bộ dạng hắn ta cứ như chó điên muốn cắn người, Cung Ngũ cạn lời chỉ vào hắn ta: “Vô lại!”

Cuối cùng thấy trận cãi nhau này dự là sẽ không có hồi kết, giám đốc Hứa vội tìm cơ hội chen miệng: “Nhị thiếu, lần này cậu đến...”

Lý Nhị thiếu vỗ vào đầu mình một cái: “Suýt chút nữa bị cô chọc tức quên chuyện chính sự rồi!” Sau đó đưa tay sang giữ chặt giám đốc Hứa, cằn nhằn cả nửa ngày trời, còn quay đầu chỉ vào Cung Ngũ, nói gì đó.

Cung Ngũ khoanh tay, ngẩng đầu ưỡn ngực, liếc mắt nhìn sang, cô cũng muốn xem thử anh ta bán cô như thế nào.

Một lúc lâu sau, giám đốc Hứa bước đến: “Vừa rồi Nhị thiếu đã mở lời, tôi chắc chắn phải nể mặt Nhị thiếu. Cô bé cô tên gì?”

Cung Ngũ nhìn ông ta: “Cung Ngũ.”


Cô không yên tâm còn hỏi thêm một câu: “Chú à, chú đừng cho rằng cháu muốn làm thật! Cháu là con cái nhà đàng hoàng, là gái ngoan đấy.”

Lý Nhị thiếu đứng ở bên cạnh mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, “Cô sợ rồi sao?”

Cung Ngũ khoanh tay: “Tôi có gì phải sợ chứ? Tôi chỉ không muốn đắm mình trong trụy lạc, bằng không mẹ tôi sẽ đánh gãy chân tôi.”

Đoàn Tiêu trừng mắt, đột nhiên chỉ xuống đất nói: “Ngũ, trên đất có năm hào kìa!”

Cung Ngũ liền cúi đầu tìm: “Ở đâu?”

La Tiểu Cảnh thở dài: “Ngũ à, đừng nói là trụy lạc, năm hào cậu đã khom lưng rồi đấy?”

Cung Ngũ tức giận: “Ý tớ nói không phải ý này?”

Hai cậu bạn thân chẳng có tên nào đáng tin, Cung Ngũ liền xụ mặt xuống, “Hai cậu đó, trở về tớ sẽ tính sổ với hai cậu!”

Khóe miệng giám đốc Hứa co rút: “Cung Ngũ? Không có tên thật à? Chính là tên trên chứng minh nhân dân ấy, có không?”

Cung Ngũ gật đầu, “Có, Cung Ngộ, Ngộ trong Tiểu Ngộ Không.”

Lý Nhị thiếu vừa nghe, đứng bên cạnh dựa vào tường bật cười: “Hahahaha... Tiểu Ngộ Không... Hahaha... Còn rất tượng hình nữa, hahaha...”

Cung Ngũ khoanh tay, trừng mắt, “Buồn cười thế à? Có giỏi anh nói cho tôi biết anh tên gì, để tôi chống mắt lên xem tên của anh hay đến mức nào.”


Lý Nhị thiếu nhấc chân bước đến bên cạnh cô, bá vai cô nói, “Bổn Nhị thiếu tôi à? Lý Tư Không, Tư trong Tư Mã, Không trong Tiểu Ngộ Không, hahahaha... Ngộ trong Tiểu Ngộ Không, hahahaha!”

Cung Ngũ: “... ”

Cô yên lặng quay đầu đi chỗ khác, gã này thật biến thái!

“Này đồ keo kiệt, nhìn xem, cái tên Ngộ Không, chúng ta mỗi người một chữ, chuyện này nói lên điều gì?” Hắn hỏi.

Cung Ngũ lắc đầu: “Không biết.”

“Chuyện này nói lên chúng ta là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hahahaha... ” Lý Tư Không cười đến không đứng dậy nổi, “Chúng ta kẻ tám cân người nửa lạng, hahahaha... ”

Cung Ngũ trừng mắt: “Ai ngưu tầm ngưu mã tầm mã với anh chứ?”

Trong lúc đó, Giám đốc Hứa đã gọi người đến, “Tiểu Trương, đưa cô bé này đi đánh vài ván thử xem.”

Tiểu Trương đưa Cung Ngũ rời đi chẳng bao lâu, đã vác khuôn mặt bí xị quay lại, “Anh Hứa, không thử nổi...”

Giám đốc Hứa kinh ngạc quay đầu lại nhìn cậu: “Là sao?”

Tiểu Trương nói nhỏ: “Một cơ dọn sạch cả bàn, em không thử nổi.”


Giám đốc Hứa quay đầu sang nhìn Cung Ngũ, rồi đi qua đó, “Cô bé qua đây đánh một ván đi.”

Cung Ngũ gật đầu, lại một lần nữa đi theo giám đốc Hứa. Anh họ Đoàn Tiêu và Lý Nhị thiếu đang đứng nói chuyện, vừa nhìn thấy động tĩnh này, Lý Tư Không lập tức đứng lên, nói: “Đi xem náo nhiệt đi!”

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh ngơ ngác nhìn nhau, Lý Nhị thiếu này đúng là sợ thiên hạ không loạn mà.

Giám đốc Hứa và Cung Ngũ đều cầm cơ lên. Giám đốc Hứa lịch thiệp phong độ, Cung Ngũ khai cuộc trước, bi được đánh tan ra, vào một bi sọc.

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh đứng bên cạnh xem. Hai người họ đều chỉ biết sơ qua nhưng cũng không ảnh hưởng đến hứng thú xem của họ.

Lý Tư Không khoanh tay dựa vào một bàn bida khác, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cung Ngũ. Lúc đồ keo kiệt nghiêm túc tập trung tinh thần buồn cười y như dáng vẻ nhảy nhót như bọ chét bình thường của cô ta.

Hắn liếc sang, hừ lạnh, chỉ đánh một ván bida còn đánh nghiêm túc như vậy, đúng là rảnh rỗi không có chuyện gì làm mà.

Hơn nửa thân trên của Cung Ngũ nằm bò trên bàn bida, cây cơ trong tay di chuyển qua lại tìm góc độ. Một tay nâng cơ, một tay giữ lấy phần chuôi, đánh mạnh một cái, một bi vào lỗ.

Cung Ngũ đứng dậy khỏi bàn bida, khom lưng vỗ vỗ quần áo của mình, nói: “Xong rồi.”

Giám đốc Hứa nhìn ba viên bi còn lại trên bàn, lại quay sang nhìn Cung Ngũ, đột nhiên mở miệng: “Tiểu Ngũ phải không? Sau khi học nếu có thời gian, hoan nghênh đến đánh cùng.”

Cung Ngũ trừng mắt: “Không có hứng thú.”

Giám đốc Hứa trừng mắt nhìn sang Lý Tư Không, đây là sao chứ?

Lý Tư Không bước đến, khoác vai Cung Ngũ, đè Cung Ngũ suýt chút nữa phải quỳ rạp trên đất, anh ta nói: “Đồ keo kiệt à, ở đây đánh cùng có tiền để lấy, cô không đồng ý sao?”

Cung Ngũ đưa tay đẩy tay anh ta ra, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”


Lý Tư Không nhìn sang giám đốc Hứa, “Bao nhiêu?”

Giám đốc Hứa nói: “Nếu chỉ đánh cùng thì một đêm hai nghìn. Nếu khách muốn đặt cược, tức là bảo cô đấu với người khác thì một ván năm nghìn. Đương nhiên, khách thưởng bao nhiêu thì phải xem độ hào phóng của khách rồi.”

Cung Ngũ lập tức trả lời: “Tôi đến!”

Đoàn Tiêu và La Tiểu Cảnh trừng mắt, nhìn xem nhìn xem, biết ngay tính cách của cậu ấy như thế mà.

Lý Tư Không cười run bả vai, “Đồ keo kiệt, vậy có phải cô nên mời tôi ăn một bữa cơm không?”

Cung Ngũ trừng mắt: “Không phải tôi đã mời anh ăn kem rồi sao?”

“Quả không hổ là đồ keo kiệt, phục cô luôn!” Lý Tư Không đưa ngón cái lên, “Kem xin người ta, cô còn không biết xấu hổ nói đã mời tôi ăn kem!”

Cung Ngũ không thèm để ý đến hắn ta, vô cùng khách khí nói với giám đốc Hứa: “Giám đốc Hứa, tôi vẫn còn mấy ngày nữa mới nhập học.”

Giám đốc Hứa hình xung quanh một lượt rồi nói: “Tiểu Ngũ, vậy mấy ngày tới cô cứ đến làm quen trước.” Ông ta đưa tay chỉ về phía một căn phòng kính phía sau nói: “Cô chỉ cần phụ trách phòng đó là được!”

Cung Ngũ liếc mắt nhìn sang căn phòng kính đó, lẩm bẩm một câu: “Ở trong phòng đó? Vậy không phải giống như làm trò khỉ cho người ta xem sao?”

Lý Tư Không lại giơ tay sang, “Không muốn sao? Không muốn thì về đi!”

Cung Ngũ vội tránh ra một chút, nói: “Ai nói tôi không muốn chứ? Tôi chỉ nói vậy thôi mà!”

Mấy ngày trước khi nhập học, tìm được một công việc đối với Cung Ngũ mà nói giống như một miếng bánh từ trên trời rơi xuống. Cô vô cùng hứng thú với việc tự kiếm tiền, trong lòng đầy rạo rực trở về nhà, sẵn tiện liền gọi điện thoại cho Bộ Sinh khoe khoang một chút: “Bộ Sinh, tôi tìm được công việc rồi, có phải anh nên chúc mừng tôi không?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui