Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đi lên lớp, sách vở của Yến Đại Bảo được Lam Anh mang lên lớp giúp, còn Cung Ngũ... không mang sách.
Ngoài tiếng Anh ra, cô hoàn toàn không quan tâm đến những môn học khác, hay nói cách khác, cô hoàn toàn không ý thức được rằng những môn học khác tuy ít học phần nhưng cũng là học phần, nếu thi không qua thì cũng vẫn phải nộp tiền thi lại.
Cả người Cung Ngũ đang phiêu du, bước đi còn tung tăng. Yến Đại Bảo rất lo, từ sau khi nhận được bức tranh tiền của anh cô, cô ấy cứ ngẩn ngơ mãi, còn cười ngây ngốc suốt. Giảng viên gọi tên Cung Ngũ trả lời câu hỏi, Cung Ngũ chớp mắt, một lúc sau cũng không nói được thành lời, hoàn toàn không biết cô giáo đã nói gì.
Yến Đại Bảo thấy Cung Ngũ hết thuốc chữa rồi, đang yên đang lành, sao tự nhiên lại trở nên như thế chứ?
Hạ Chân ngồi bên cạnh Yến Đại Bảo, nói với cô ấy: “Chắc là mắc bệnh tâm lý rồi? Cậu xem, cậu ta cứ ôm mãi bức tranh làm bằng tiền đó, chắc chắn là mừng quá hóa điên rồi.”
Đó là cảm giác vui vẻ quá mức khi chưa từng được nhìn thấy thế giới bên ngoài hoặc đột nhiên được gặp một thứ bảo bối gì đó, cảm thấy như là Phạm Tiến trúng cử*, thi cả một đời mới đỗ được tú tài xong rồi bị điên. Tình trạng bây giờ của Cung Ngũ cũng y như vậy.
*Phạm Tiến trúng cử: Một hình tượng trong tiểu thuyết phê phán hiện thực xã hội đời Thanh, kể về một người có tên Phạm Tiến thi Hương đỗ tú tài, rồi vui quá hóa điên để vạch trần một hiện tượng trong xã hội đương thời.
Yến Đại Bảo nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy rất có khả năng. Tiểu Ngũ cứ nói mãi là chưa được nhìn thấy tiền nước ngoài bao giờ, lần này chỉ một lần đã thu thập được tiền từ tất cả các nước trên thế giới, một người yêu tiền như cô ấy rất có khả năng là mừng quá hóa điên thật rồi.
Yến Đại Bảo nghĩ vậy rồi nhìn Cung Ngũ với ánh mắt đồng tình, bây giờ phải làm sao đây? Có phải là giấu bức tranh tiền đó đi, khiến cho Tiểu Ngũ đau lòng thì cậu ấy mới hồi phục lại không?
Từ khi đến Hoàng Triều cho đến bây giờ, đầu óc Cung Ngũ phát đi phát lại cảnh tượng cô trong lúc mơ hồ cô đã hôn Công Tước đại nhân. Thì ra hôn là như vậy, thì ra khi hôn sẽ khiến người ta không chịu được mà nhào lên người anh ấy như thế....
“Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ!” Yến Đại Bảo thực sự thấy lo lắng cho Cung Ngũ, “Nếu cậu còn thế này nữa thì tớ sẽ nói cho mẹ cậu biết đấy, cậu cứ thế này đáng sợ lắm đấy biết không hả?”
Cung Ngũ cười ngây ngốc với cô ấy, “Hì hì.”
Yến Đại Bảo lén gửi tin nhắn cho Công Tước đại nhân: [Anh ơi, không xong rồi, từ sau khi lên lớp, Tiểu Ngũ cứ cười ngây ngô suốt, cô giáo hỏi gì cũng không biết, phải làm thế nào bây giờ?]
Công Tước đại nhân: [Không sao đâu, tan học anh đến đón em và Tiểu Ngũ.]
Yến Đại Bảo nghĩ ngợi một lúc, rồi vui vẻ trả lời: [Em biết rồi!]
Điện thoại Công Tước đại nhân lại reo lên, anh lấy ra xem. Triển Tiểu Liên ngồi đối diện anh đang cầm cốc nước uống. Bà không thích uống trà hay cà phê, mà chỉ thích uống nước lọc. Hàng mi vừa dài vừa dày khiến đôi mắt bà có vẻ to hơn bình thường. Bà chớp mắt, ánh mắt đượm ý cười, nhìn cậu con trai đang ung dung ngồi đó:
“Trước đây chẳng phải con nói là một thời gian sau mới về cơ mà? Sao đã vội vã quay về rồi? Bởi vì chuyện ở ký túc xá à?”
Công Tước đại nhân ngẩng đầu lên, cười với bà, “Vâng.”
“Mami nghe chú Yến nói là ngày đầu tiên con quay về không về nhà mà chạy đến đại học Thanh Thành trước. Hôm nay con bé phải đi học thì con lại về nhà, sao hôm đó con bé cũng phải đi học thì con lại ở đó đến tận trưa thế? Con không thấy chán à?”
Công Tước đại nhân trầm mặc nhìn bà mẹ thân yêu của mình, vẫn không nói gì.
Triển Tiểu Liên đặt tay lên ngực, “Ôi chao, mami đau tim quá, con trai mami lớn rồi, có bí mật gì cũng không muốn nói cho mami nghe nữa rồi, con nói xem mami sống còn có ý nghĩa gì nữa không? Chi bằng mami tìm sợi dây thừng đến treo cổ ở cửa phòng Yến Đại Bảo luôn cho rồi.”
Công Tước đại nhân: “…”
Triển Tiểu Liên đứng dậy, vòng qua bàn trà, ngồi bên cạnh anh, thân thiết hỏi: “Con trai, con nói cho mami nghe đi, có phải con trở về là vì Tiểu Ngũ không?” Bà chỉ vào Công Tước đại nhân nói: “Đừng có nói với mami là con không biết Tiểu Ngũ là ai đấy. Lời nói dối đó mami không tin đâu, con không nói thì hành động, cứ gật đầu lắc đầu là được. Có đúng hay không?”
Công Tước đại nhân vẫn yên lặng.
“Mami sẽ treo cổ ở cửa phòng Yến Đại Bảo thật đấy, con trai lại không để ý đến mami nữa rồi, mami không muốn sống nữa.”
Công Tước đại nhân đỡ Triển Tiểu Liên dậy, đặt tay lên vai bà, trên mặt vẫn là nụ cười quen thuộc nhưng vẫn không nói lời nào.
Triển Tiểu Liên dựa vào người anh, vô lực nói: “Được thôi, thấy con trai thương mami như vậy, mami vẫn cứ sống vậy.”
Công Tước đại nhân càng cười tươi hơn, anh đầu hơi nghiêng đi, dựa vào đầu Triển Tiểu Liên, “Vâng.”
Cuối cùng Triển Tiểu Liên cũng hài lòng, “Con trai mami đẹp trai quá. Haizzz, nếu có thể tìm một cô gái sinh cho mami một đứa cháu để chơi cùng thì còn đẹp trai hơn nữa!”
Công Tước đại nhân cúi đầu cười, “Mami!”
“Được được, là lỗi của mami. Con trai vẫn còn trẻ, mami không thể cứ giục con trai như phụ huynh những nhà khác được. Con trai muốn sinh con lúc nào thì sinh, mami không quản nữa.”
Công Tước đại nhân nhìn bà với vẻ mặt bất đắc dĩ.
Triển Tiểu Liên nhìn đồng hồ, nói: “Tối nay mami còn phải tham dự bữa tiệc kết hôn của con trai một người bạn, Tiểu Bảo có muốn đi cùng mami không?”
Công Tước đại nhân lắc đầu: “Mami chơi vui nhé.”
Tuy Triển Tiểu Liên không tin anh trở về hoàn toàn là vì Yến Đại Bảo, nhưng anh không nói bà cũng sẽ không suy đoán, vì trong lòng đã nhận định rằng con trai bà đã nhòm ngó con gái nhà người ta rồi. Triển Tiểu Liên cảm thấy cô bé Tiểu Ngũ này từ tính cách cho đến ngoại hình đều khá giống Yến Đại Bảo. Gương mặt xinh đẹp, tính cách lanh lợi hoạt bát đáng yêu, quan trọng nhất là thái độ không hề đếm xỉa đến thế giới bên ngoài.
Tuy Triển Tiểu Liên cũng thấy dở khóc dở cười với tính cách yêu tiền còn hơn cả mạng sống của Cung Ngũ, nhưng điều đó không ảnh hưởng tới sự đánh giá của bà về cô. Tiền thì ai chẳng thích. Tiểu Ngũ thích tiền nhưng chưa bao giờ nhòm ngó số tiền không thuộc về mình. Cô ngưỡng mộ những người có tiền, nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc ngưỡng mộ, tuyệt đối không có lòng hại người, chỉ riêng điểm này là đủ rồi.
Thực ra Triển Tiểu Liên vẫn luôn cho rằng đối tượng Tiểu Bảo thích có lẽ sẽ phải thanh cao hơn đoan trang hơn, nếu không thì kiểu phụ nữ giống bà cũng được, kết quả anh chàng lại nhắm trúng cô gái nhỏ kỳ lạ kia.
Được thôi, bà cũng đã có tuổi, đã hoàn toàn không theo kịp được ánh mắt nhìn con gái của cậu con trai vừa trẻ tuổi lại anh tuấn của bà nữa rồi. Triển Tiểu Liên buồn bã ngẩng đầu lên nhìn trời, cho dù là ai thì cũng phải nhanh chóng đi theo Tiểu Bảo về nhà, nhanh chóng bắt tay vào nặn trẻ con mới là chuyện quan trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...